Tiết Thanh Yến

Chương 6



"Tần thiếp còn cố ý hỏi, vì sao nàng ta lại nghĩ đây là lối thoát duy nhất. Nàng ta nói là vì những cuốn thoại bản nàng ta thường đọc đều viết như vậy, nên nàng ta mới có ý định đó."

"Còn những cách ám hại nương nương này, nàng ta học được từ một cái gọi là "phim cung đấu" trong thoại bản, có thể thấy là chưa đọc được cuốn sách hay nào."

Nếu luận về tài văn học trong số các phi tần toàn cung, Cảnh Dao đứng đầu. Thế nên ta hiểu rõ, nàng khinh thường Trịnh Hân Du - kẻ ngay cả nửa cuốn thi thư cũng không thuộc lòng được - đến nhường nào.

"Nàng ta đây là muốn Đế vương vì nàng ta mà giải tán lục cung, chỉ giữ lại một mình nàng ta làm Hoàng hậu đây mà." Nghe lời phụ họa của Tố Tố, ta từ từ uống thuốc an thai, càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Ta còn tưởng nàng ta mưu đồ ngôi vị Hậu của ta, có dã tâm lớn đến mức nào, thậm chí còn phái người bí mật điều tra xem nàng ta có phải là đời sau của tiền triều, hay là mật thám của địch quốc không.

Xấu nhất thì, có lẽ nàng ta có một mẫu gia không như ý, muốn dựa vào sức mình để bay lên trời cao.

Nhưng ta thật không ngờ, rốt cuộc, nàng ta lại chỉ vì muốn cùng một nam nhân sống như hình với bóng.

Cứ cho những gì nàng ta nói về xuyên không, tiểu thuyết đều là thật đi.

Nhưng đối với ta mà nói, ta mang thai mười tháng là thật; từng cùng Thích Kha ân ái Đế hậu hơn mười năm là thật; hôm nay nhờ phúc của nàng ta, ta phải sống an phận trong thâm cung cũng là thật.

Mà tình hình lúc này là, nàng ta là khách, ta là chủ, nàng ta vừa không có thần thông, đáng lẽ phải tuân theo quy tắc của chúng ta, nhưng nàng ta lại đi con đường tệ nhất, đến mà không an phận.

"Hèn chi nàng ta không có phép tắc, thậm chí thấy sáu châu Giang Nam đói c.h.ế.t khắp nơi cũng không quản, hóa ra là coi chúng ta đều như những vật vô tri vô giác rồi." Ta phân tích như vậy, Cảnh Dao và Tố Tố đều đầy vẻ chần chờ.

Ta giải thích với hai nàng: "Những chuyện hoang đường này, chúng ta có tin hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là nàng ta tin những điều này, mà bây giờ bổn cung muốn trị nàng ta, cần phải biết người biết ta."

Cướp sự yêu chiều của ta, ngấp nghé hậu vị của ta, thậm chí còn muốn hại thai nhi trong bụng ta.

Ta chưa từng có ý định hãm hại người, nhưng Trịnh Hân Du cứ truy đuổi ta không dứt, luôn cảm thấy ta sớm muộn gì cũng phải hại nàng ta, dùng những thủ đoạn hạ lưu này đối phó ta, vậy ta cũng không cần phải nhịn nữa.

Chẳng lẽ với quyền thế của ta, còn không trị được con ếch ngồi đáy giếng như nàng ta sao?

Vào tiết hải đường chưa mưa, lê hoa tuyết trước, bụng bầu của ta dần lộ rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta chủ động đi đến cung Quý phi một chuyến, còn tiện thể mang theo một hộp bánh khoai môn đậu đỏ, bảo đại nha hoàn của Trịnh Hân Du đi bày đĩa mang đến.

Trịnh Hân Du châm chọc nhắc đến Tiêu Hoài Tín, nói không hổ là người cùng ta lớn lên từ nhỏ, bảo vệ ta vô cùng chu đáo.

"Thần tử nhận lộc quân thì trung quân là chuyện đương nhiên, vẫn phải là muội muội, có sự ân sủng của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất." Ta cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng ta.

Nàng ta ngạc nhiên nhìn ta một cái, thấy thái độ của ta đã dịu đi nhiều so với trước đây, thế nên nàng ta cũng không còn căng thẳng nữa.

Ta vừa hỏi nàng ta có nhớ nhà không, vừa cầm một miếng bánh khoai môn đưa cho nàng.

Trịnh Hân Du làm chuyện trái lương tâm nên chột dạ, sợ ta dùng cùng một thủ đoạn đối phó nàng ta, liền không nhận.

Nàng ta nói mình không thích ăn bánh ngọt, sau đó trả lời ta: "Ban đầu ta có nhớ nhà, nhưng sau khi ở chung với Hoàng thượng lâu ngày, thì không còn nhớ nữa."

"Bây giờ ta còn sinh cho chàng một nam một nữ, ta cảm thấy đây chính là nhà của ta." Trịnh Hân Du đang dò xét sắc mặt ta: "Hoàng thượng cũng nói rồi, cứ để ta yên tâm ở lại, chàng sẽ bảo toàn ta cả đời."

"Một đời?" Ta không nhịn được cười, cầm miếng bánh khoai môn đưa vào miệng mình.

Chuyện ngày mai còn chưa chắc, sao nàng ta dám tin lời hứa hẹn suông?

"Quả nhiên là muội muội được yêu chiều nhất rồi, Hoàng thượng nào từng nói lời này với người khác chứ." Ta cười như d.a.o găm giấu trong miệng mà đáp lại nàng ta, kéo dài thời gian, ta đang đợi bụng mình bắt đầu đau.

"Chẳng lẽ Hoàng thượng chưa từng nói những lời này với nương nương sao?" Nói chuyện tình cảm với Thích Kha, đây là chuyện Trịnh Hân Du hứng thú nhất, nàng thậm chí còn cúi người về phía trước để nghe ta nói.

Ta chăm chú nhìn nàng ta, cơn đau lan ra khắp cơ thể: "Chắc là không có đâu, muội muội rất tò mò về chuyện cũ của bổn cung và Hoàng thượng sao?"

Trịnh Hân Du gật đầu, ta nhịn đau, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ta kéo mạnh Trịnh Hân Du lại, cười âm hiểm nói: "Muôn vàn tơ vương, vướng mắc không dứt, những chuyện cũ của Thích Kha khi rời khỏi bổn cung sẽ không còn là Thích Kha nữa, muội muội thật sự muốn nghe sao?"