Bởi vì đều là danh môn quý tộc, dù ta có hứa hẹn bao nhiêu công danh cho hắn, hắn cũng không bận tâm.
Ngoài sự áy náy ra, ta chẳng thể cho hắn bất cứ điều gì.
Không thể cho, cũng không nên cho. Thế nên ta không muốn nói nữa.
Ta vừa xoay người định đi, lại nghe Tiêu Hoài Tín nhắc nhở: "Hoàng hậu nương nương, gần đây chỉ nên ăn cơm do phòng bếp nhỏ của người nấu thôi. Bất cứ thức ăn nào người khác đưa tới, hạ thần đều sẽ chặn lại ở ngoài cổng cung."
Ta sững sờ một lát, khi kịp phản ứng lại, một cơn tức giận bỗng bùng lên.
Ta để Gia Ý đỡ ta quay người lại, tiến hai bước đứng trước mặt Tiêu Hoài Tín.
"Là ai?" Thấy Tiêu Hoài Tín ấp a ấp úng, ta gọi tên hắn từng chữ từng chữ một: "Tiêu Hoài Tín, bổn cung hỏi, ngươi thành thật trả lời!"
Hắn nói thuốc thang có dấu hiệu bất thường, tuy là thái giám bên cạnh Hoàng thượng đưa tới, nhưng trong chuyện này hẳn còn có điều khuất tất khác.
"Nương nương, hạ thần đã bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng, Thánh thượng cũng đã xử tử tên nô tài đó. Chỉ là trên đường người đông tay tạp, rốt cuộc vẫn không tra ra kết quả."
Thấy ta không nói gì, lặng lẽ quay người đi vào cung điện, Tiêu Hoài Tín vội an ủi ta: "Thánh thượng nghe nói chuyện này, cũng vô cùng kinh hãi và đau lòng."
"Hắn nghĩ thế nào, liên quan gì đến bổn cung?" Hiếm khi ta nói những lời ác độc như vậy, rất không hợp với danh tiếng nhân hậu thường ngày của ta.
Nhưng ta thật sự đã nản lòng thoái chí rồi.
Nếu Thích Kha thật sự quan tâm đến ta, đã nên đến thăm ta từ lâu.
Xử lý im hơi lặng tiếng như vậy, chỉ sợ là đang bảo vệ người khác.
Cuối cùng ta quay đầu nhìn Tiêu Hoài Tín một cái: "Làm phiền Đại thống lĩnh rồi. Cứ chặn lại tất cả đồ ăn, trừ phủ Quốc Công và Tứ phi, còn những người khác, bổn cung sẽ không tiếp kiến."
Từ Tố Tố đến, giúp ta đổi cả một đội thị vệ ngoài bức tường cung điện thứ hai, tất cả đều là thân tín do phụ thân nàng - Trấn Quốc Đại tướng quân bồi dưỡng ra.
Ta bật cười, nói cách xa như vậy, chẳng lẽ ngay cả một con chim nhỏ cũng phải chặn lại mà tra xét sao.
Từ Tố Tố nhíu chặt đôi mày thanh tú mà mắng: "Dám có ý đồ xấu làm tổn hại thai của Hoàng hậu, chuyện chưa từng nghe thấy này mà cũng để tần thiếp gặp phải, chặn một con chim nhỏ mà tra thì sao chứ?"
Nàng còn oán Hoàng thượng thiên vị, làm tổn thương lòng người trước, ta không mấy để tâm mà lắc đầu.
Đã vì chuyện này mà khóc nhiều đêm rồi, ta không muốn tiếp tục suy sụp nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười một năm đã trôi qua, ta hà tất phải đánh đổi thêm mười một năm sau này nữa?
Thế nên ta chuyển sang chuyện khác: "Người còn nhớ không, khi Trịnh Quý phi mới đến, nàng ta luôn nhắc đến những lời như "xuyên không", "nhân vật tiểu thuyết", "cung đấu" sao?"
Từ Tố Tố gật đầu, nói nàng chưa từng hiểu được.
Ta nghĩ ra một kế sách, bảo nàng giả vờ đầu hàng, cấu kết với Trịnh Quý phi, cẩn thận dò hỏi xem những lời đó có nghĩa là gì, nghe cho rõ ngọn ngành rồi về kể lại cho ta.
Từ Tố Tố vội vàng lắc đầu, nàng nói nàng kém nhất là làm những chuyện tốn tâm sức như vậy, việc này phải để Lâm phi - người vốn luôn kín kẽ ra tay.
Lâm Cảnh Dao là tiểu nữ nhi của cữu cữu ruột ta, một nữ tử rất thông tuệ.
Mà nàng vừa bước vào cửa điện của ta, liền cười tủm tỉm nói đến một chuyện có liên quan.
Nàng nói mấy ngày trước Trịnh Hân Du có tìm nàng, tặng mấy thùng vàng bạc châu báu lớn, ý đồ đen tối rành rành.
"Đừng nói tần thiếp và Hoàng hậu nương nương là tỷ muội ruột thịt, chỉ nói chút ân huệ nhỏ nhặt này, thật sự là coi thường tần thiếp rồi."
Ta hỏi Cảnh Dao, ân huệ thế nào mới có thể lay động được nàng.
Từ nhỏ nha đầu này đã thích nũng nịu trong lòng ta, giờ đây thấy ta đang mang thai, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ta: "Vẫn phải là sự che chở như cây đại thụ ngàn năm của Hoàng hậu nương nương mới được."
Mẫu gia cùng chung hoạn nạn, lại có quan hệ thân thích với ta, hà tất phải tự tìm đường chết, vì một nha đầu không môn không hộ, mà chọc tức ta.
Đến được ngày hôm nay, mọi người đều rất thông minh.
Duy chỉ có Trịnh Hân Du, không biết nghĩ thế nào, vậy mà lại cho rằng chúng ta - những cung phi xuất thân từ các gia tộc dây mơ rễ má, gắn bó khăng khít như cây với lá - chỉ cần một chút tiền bạc, ba câu hai lời là có thể ly gián.
Có thể thấy là ếch ngồi đáy giếng, ngu xuẩn đến mức không thể cứu vãn.
5
Lâm phi ra tay, ăn nói sắc sảo, chỉ nói một lần, ta hoàn toàn nghe hiểu.
Theo lời Trịnh Hân Du, nàng ta đến từ cái gọi là "hiện đại" của rất nhiều năm sau, còn chúng ta đều chỉ là nhân vật trong một cuốn thoại bản mà nàng ta đọc.
Nàng ta không biết làm thế nào mà lại xuyên không vào cuốn thoại bản này, cách duy nhất nàng ta có thể nghĩ ra để thoát ra ngoài, chính là cùng nam chính Thích Kha sống một đời một kiếp một đôi người.