Cánh tay bị bó chặt thành hình giống như một cái móng giò cứ đung đưa qua lại trong không trung một cách chậm rãi, trên đó thậm chí còn có mấy dòng chữ nhỏ ấu trĩ do Liễu Tịch cùng với Kiệt trộm lúc nàng còn đang bất tỉnh mà viết lên nữa.
Đôi mắt bình thường lạnh lẽo của Bằng Khiết giờ tràn đầy sự bất lực, nàng mơ hồ nhìn đi nhìn lại cái tác phẩm trời đánh của mấy người cợt nhả kia mà sốt ruột không thôi, đành thở dài rồi bất giác chẹp miệng một cái.
Như thế này thì còn làm ăn được gì?
Từ bé đến giờ, dù có được cha giao cho những nhiệm vụ nguy hiểm thì nàng cũng chưa lúc nào khiến bản thân bị thương nặng đến mức này, thành ra cũng có chút bỡ ngỡ, cảm tưởng như chớp mắt mình đã trở thành một con người vô dụng nhất thế giới vậy.
Cầm súng thì không cầm được nên nàng phải tập luyện bằng tay còn lại, thời gian luyện tập cũng chỉ đơn thuần là chạy và đi bộ. Sau khi hoàn thành xong công việc mà thực chất là bị bốn người kia tranh nhau làm gần hết, thì rảnh rỗi nàng lại tìm đến sách, chán sách thì lại nói với Minh ra những đề toán để giải. Có thể nói rằng nàng cảm tưởng cơ thể mình như sắp vắt ra nước đến nơi.
Công chuyện chất trên bàn thành từng chồng dày cộp gửi đến từ các chi nhánh cũng đã được Bằng Khiết giải quyết xong. Bây giờ nàng mới cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Ngả người sau ghế thở ra một hơi dài, rõ ràng là nàng khi xưa điên cuồng như thế, chẳng nhẽ tự nhiên giờ đã yếu đi rồi sao. Có phải nàng đang dần biến đổi theo chiều hướng tệ hơn hay chăng.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên đánh thức Bằng Khiết khỏi luồng suy nghĩ rối bời. Nàng dùng một tay thoăn thoắt sắp xếp lại một số tài liệu còn đang bừa bộn, rồi điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, không cẩn thận chạm đến vết thương khiến nàng khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh đã lấy lại được thần sắc điềm tĩnh, lên tiếng đồng ý cho người kia vào.
“ Lão đại hôm nay sao buồn thế nhỉ ”. Chưa thấy người đã thấy tiếng, Kiệt ung dung bước vào với nụ cười tươi rói trên khuôn mặt, tay lăm lăm quả táo còn đang cắn dở. Cánh tay giấu sau lưng bất ngờ ném mạnh một quả còn nguyên vẹn về phía Bằng Khiết.
Tất nhiên người có thân thủ vốn dĩ nhanh nhẹn không dễ dàng bị phục kích như thế, nàng nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy rồi ung dung đặt nó lên bàn. Cánh môi gợn lên một cái nhếch nhẹ.
“ Nói ít thôi, cẩn thận tôi lại điều cậu đi đấy ”.
Nàng thoải mái ngả lưng ra sau ghế, bỏ đi sự đề phòng ban nãy vừa xây nên. Dù sao thì Kiệt cũng là một trong số ít người mà nàng có thể tin tưởng, đồng hành cùng nhau từ bé đến lớn nên khi ở trước mặt hắn, nàng cũng không có gì để mà giấu diếm.
Kiệt ngã phịch xuống sofa, nửa nằm nửa ngồi trông đến là tùy tiện, há cái miệng to gặm táo, lại nhồm nhoàm nói một câu.“ Đùa ấy chứ, hôm nay tôi đến chủ yếu là về lô vũ khí Trung Đông kia, bởi vì giá trị lô hàng quá lớn, cần một lực lượng tương đương nên tôi xin điều đi một ít người và sẽ tự mình hộ tống lô hàng này ”.
Kiệt vừa nói lại vừa lén nhìn như đang muốn dò xét ý kiến của Bằng Khiết, sợ nàng biến sắc. Người ta thường hay nói cây ngay không sợ gió mạnh, nhưng rõ ràng đây là anh đang có ý đồ riêng, muốn trốn ra ngoài chơi một phen, chỉ sợ Bằng Khiết thoáng chốc đã nhìn ra ý đồ ấy.
Đôi mày cau nhẹ, Bằng Khiết dùng ngón tay gõ cạch cạch lên bàn thể hiện sự thiếu kiên nhẫn, nhỏ giọng chất vấn.“ Cậu muốn tự mình đi sao? Dưới cậu không còn ai đáng tin cậy nữa hả ”.
Sự vụ còn đang chất thành đống mà lại để Kiệt tự mình thân chinh đi hộ tống một lô hàng thì thật sự quá thừa thãi đi.
“ Thôi nào, dù sao tôi cũng muốn đi mà, ở mãi chỗ này nhìn phát chán rồi, muốn sang Trung Đông xem mấy em gái cơ, biết đâu khi về cô lại có chị dâu đấy ”.
Trừ phi là những sự vụ quan trọng thì Bằng Khiết mới chịu điều những chủ chốt như anh và ba người còn lại đi. Bởi thế nên quanh năm suốt tháng, anh chỉ biết lang thang hết từ chi nhánh này đến chi nhánh khác, không thì cũng là ở văn phòng vùi đầu vào giấy tờ chất đống.
Anh hùng hào kiệt còn được phiêu bạt giang hồ, anh cũng muốn tự do bay nhảy aaaa.
Con người như anh đáng ra phải nên có những em gái bao quanh mới đúng. Mà quan trọng là Bằng gia số lượng nữ nhân phải nói rằng còn hiếm hơn vàng. Đến nỗi mà “ Bóng Hồng ” chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, lại thêm đa phần là toàn những cô nàng máu chiến còn hơn cả anh, nên việc tìm bạn gái ở Bằng gia là chuyện nực cười nhất trên thế giới.
Kiệt nháy mắt chóc chóc với Bằng Khiết, vẻ mặt vừa như yêu cầu lại như xin xỏ. Tất nhiên chiêu này đối với nàng dù là ai cũng chưa từng có hiệu quả, bất quá cũng chỉ là nàng coi trọng ai thì mới đồng ý những yêu cầu của người đó thôi.
Biết là lâu lâu cũng nên phải thả hổ về rừng nên Bằng Khiết khó khăn một chút lấy lệ rồi cũng phất tay đồng ý. “ Được, nếu cậu muốn thì cứ việc đi ”.
Kiệt bật dậy đập bàn cái bốp vô cùng vui thích, lại đột nhiên đi đến làm bộ dạng kính cẩn bắt tay, gọi thêm một tiếng " lão đại ", tiếp đến anh đứng nghiêm chào theo kiểu quân ngũ rồi chạy tót ra ngoài. Khiến Bằng Khiết mang một bộ mặt khó hiểu nhìn theo Kiệt từ đầu đến cuối.
Ở một thị trấn phía Tây xa xa nào đó Liễu Tịch đang tiếp tục với công việc quay phim, thời tiết này mà quay phim thì quả thật là không tưởng. Mọi người ở đây kể cả diễn viên, đạo diễn lẫn nhân viên công tác đều không thể chịu được mà cảm thán rằng:
Nóng như đang ở trong cái lò thiêu vậy!
Đã thế còn là phim cổ phong! Chẳng thà quăng cô xuống biển băng còn dễ chịu hơn so với việc phải đấu tay đôi với cái không khí oi bức này.
Liễu Tịch diễn xong phân cảnh của mình sớm nên ngồi yên một chỗ xem mọi người, trên tay lúc nào cũng đong đưa chiếc quạt phun sương phe phẩy hết mặt rồi đến cánh tay, cổ, càng hận không thể kéo cái quần dày cộp này thành cái quần đùi lụa thoải mái.
Cô chỉ đành phất tà áo qua một bên, cuốn tạm lớp quần lên, lộ ra đôi chân trắng nõn nà.
Còn quản lý càng hận không thể quản nổi Liễu Tịch. Cô càng ngày càng làm càn chẳng thèm giữ nổi một chút hình tượng nữa rồi, chắc cũng có lẽ vì thời tiết thất thường quá nên đầu cô cũng trở nên thất thường theo.
“ Nóng chết em mất thôi, aaaa, cho em một cây kem đi được không? ”. Liễu Tịch nửa nằm nửa ngồi trên ghế mà ngửa cổ than thở, dù có tận ba cây quạt chĩa vào người cũng không thể cản nổi sức nóng này. Tựa như đang nướng chín bản thân ở Hỏa Diệm Sơn.
Cô cứ ngồi thẫn thờ nhìn mọi người tất bật chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới, vốn dĩ không phải do cô lười biếng đâu, bởi vì cảnh của cô đều đã quay gần xong hết, bây giờ chỉ còn đợi cảnh quay vào chiều tối nữa là có thể về được nhà rồi.
Liễu Tịch tự hào đến phổng mũi vì phân đoạn của cô không phải quay lại một lần nào, nếu có thì cũng là do lỗi của bạn diễn nên thời gian ở phim trường nóng nực này của cô được rút ngắn đáng kể.
Diệp Manh bên đây đang ngồi yên cho thợ trang điểm, chuẩn bị cho đoạn phối diễn sắp tới. Nàng lần này chỉ để bản thân góp một vai phụ trong bộ phim mặc cho trợ lý và đội ngũ của nàng phản đối kịch liệt. Dù sao mục đích của nàng trong bộ phim cũng chỉ là muốn hạ mình lăng xê cho Liễu Tịch được nổi bật lên và cùng em ấy xào CP thôi.
Mọi chuyện từ trong ra ngoài đều nằm trong dự tính của Diệp Manh hết rồi, nàng sẽ không bao giờ để Liễu Tịch hay bản thân chịu thiệt hết.
Làm bộ quay đầu nhìn ngó mọi người xung quanh, nhưng 360 độ nàng đều chỉ nhìn mỗi bé thỏ khó chiều nào đó ở phía xa xa. Trông thấy Liễu Tịch hận không thể khiến trời đổ tuyết giữa mùa hè, kéo hai ống quần lên đến tận đầu gối, tay thì cầm túi đá lạnh chườm khắp tay, còn ngồi trước cái quạt công nghiệp thổi muốn bay cái lớp makeup kiên cường trên khuôn mặt cô bé.
Rõ ràng trời cũng không nóng quá, nhưng Liễu Tịch cứ như gấu Bắc Cực vậy, nóng tí là đã loạn hết cả lên.
Một cuộc điện thoại be bé được truyền đi, chốc lát đã có một chiếc điều hòa mini được đặt chễm chệ trước mặt. Liễu Tịch với ánh mắt long lanh lấp lánh, tựa hồ cô có thể quỳ xuống mà cảm tạ vị ân nhân cứu mạng nào đã ship hỏa tốc nó đến đây.
Liễu Tịch liếc ngang dọc để tìm Diệp Manh, cô đứng dậy vẫy tay với nàng đang trò chuyện với đội ngũ nhân viên ở phía xa, vừa dùng khẩu hình miệng để gọi, vừa chỉ vào chiếc điều hòa, muốn gọi nàng lại đây ngồi với mình.
Diệp Manh thu liễm đi khí tràng trên thân thể, đôi mắt nàng chớp mắt đã thành hình ánh trăng, khóe môi dần cong lên một nụ cười tuyệt đẹp, một nụ cười chỉ xuất hiện khi đối diện là Liễu Tịch. Nàng giơ tay ra dấu ok, rồi tiêu sái phất tay áo nhanh chóng rời khỏi nhóm nhân viên còn đang nhìn nàng một cách đầy si mê để sải những bước chân dài về phía em.
Trong đầu nàng còn đang lên vô vàn kế hoạch cho buổi tiệc sinh nhật sắp tới của em ấy đây, vừa muốn làm hoành tráng cũng muốn làm bất ngờ.
Chỉ sợ Liễu gia gia muốn tranh phần tổ chức sinh nhật trước nàng thôi, dù sao thì lấy thân phận người nhà để tổ chức cũng hợp lý và có cơ sở hơn so với người ngoài là nàng còn gì.
Tại thành phố X, Bạch Ngân thân thể thì ở công sở mà tâm hồn lại cứ lơ lửng đến tầng mây nào. Hôm nay nàng phải về Bạch thị để xử lý một ít công chuyện mà cha nàng giao lại, nhưng quan trọng là lĩnh vực kinh doanh của Bạch gia lại không nằm trong những lĩnh vực sở trường của nàng.
Mỗi lần bị triệu tập như vậy là chắc chắn có rất nhiều sự vụ cần phải giải quyết, hoặc chỉ có thể là nàng sẽ bị lôi vào văn phòng của cha và chịu giáo huấn một trận điếc màng nhĩ, để có thể quay về tiếp quản Bạch Thị thay vì nhà hàng của nàng.
Nhìn đống tài liệu được xếp ngay ngắn trên bàn mà cha nàng bảo rằng trong sáng nay phải đọc cho xong, một trận ngao ngán dâng từ bụng lên đến trên đỉnh đầu khiến người vốn luôn điềm tĩnh vui vẻ như nàng cũng muốn bốc hỏa. Khó khăn dùng chút sức lực ít ỏi lật mở từng trang một, bỗng nhiên một hàng chữ nhỏ vô tình hiện lên trên võng mạc của nàng, vẻ mặt chán chường bỗng tan biến chỉ còn lại sự thích thú và tò mò.
Diệp Manh càng ngắm càng say mê, có thể mang hết sự si tình bỏ trong ánh mắt, ôn nhu mà chiếu lên từng hành động của Liễu Tịch, từng bước chân, từng cử động của cô đều không bị nàng bỏ sót. Nàng nhìn đến mức như quên hết tất cả những người xung quanh.
Từng là một nữ nhân cao ngạo, thích trêu đùa, lại không để ai vào trong mắt nhưng giờ đây trái tim của nàng cớ sao cứ rung động liên hồi vì một cô bé.
Nghe được tiếng trợ lý bên cạnh hỏi nàng sao lại ngồi thẫn thờ thế.
Như chợt bừng tỉnh khỏi cái bẫy hồng nhan không lối thoát, nàng vội điều chỉnh lại tư thế của mình, không tự chủ được mà che miệng ho khan vài cái. Nàng kéo ngay ngắn vạt áo, ngửa lưng ra sau ghế cầm lên tập kịch bản để trên bàn, vờ đọc để che đi sự ngượng ngùng trên khuôn mặt đang ửng hồng.
Chốc chốc nàng lại liếc lên nhìn Liễu Tịch, em ấy vẫn đang nỗ lực hết mình với vai diễn. Một khi đã trong trạng thái làm việc thì em cực kỳ nghiêm túc, dường như quên luôn sự hiện diện của Diệp Manh – đồng thời đó cũng là điểm mà nàng rất thích ở cô bé này.
Thấy Liễu Tịch hết thực hiện phân cảnh của mình rồi lại đi giao lưu thoại với các diễn viên khác mà chẳng mảy may quan tâm đến nàng, khiến nàng cảm thấy có chút tủi thân, tựa một chú cún bị chủ bỏ rơi vậy.
Nhưng nàng lại càng thích hơn dáng vẻ mà em ấy cố gắng nỗ lực, gieo trồng linh hồn của mình để hoàn thiện trọn vẹn từng phân cảnh của vai diễn một cách chuyên nghiệp như thế.
Chẳng mấy chốc đã tan làm. Diệp Manh sửa soạn xong xuôi từ lâu, nàng đang đứng gấp lại áo khoác cho Liễu Tịch, cả những chiếc quần áo cô bé thay xong rồi bỏ xó ra đấy nữa.
Bỗng nhiên nàng khựng lại một chút, nhìn chăm chăm vào chiếc áo phông sáng nay cô thỏ nhỏ mặc.
Trên đó có in hình đám mây trắng tròn nhỏ xíu biết cười híp mắt trông y như Liễu Tịch vậy. Rồi nàng lại ngước lên nhìn quanh, thấy không có người gần đây, nàng mới lén lút đưa chiếc áo lên miệng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nơi đám mây nhỏ, rồi nàng hít nhẹ một hơi, muốn xem chiếc áo như Liễu Tịch mà ôm lấy.
Cả ngày hôm nay ngoại trừ một chút thời gian buổi sáng ra thì hầu như cô bé đều đi mất dạng, chẳng thèm để tâm đến nàng một chút nào nên thành ra Diệp Manh có chút hờn dỗi.
Tự cảm thấy bản thân mình biến thái, đang tranh thủ tận hưởng mùi hương của Liễu Tịch được một lúc thì nghe thấy tiếng chân người vọng từ ngoài cửa vào. Nàng chột dạ, nhanh chóng bỏ lại chiếc áo vào trong túi xách của cô rồi bắt đầu mang đống đồ ra ngoài.
Dưới ánh đèn phim trường lờ mờ hư ảo với sương đêm bắt đầu giăng phủ, bóng người đứng trong đêm cứ như một ngọn cỏ nhỏ hòa tan vào bóng tối. Dường như chỉ cần một con quái vật từ trong khoảng lặng kia bước ra là bóng người ấy sẽ trở thành bữa ăn ngon miệng cho nó.
Diệp Manh cứ đứng chờ như thế, tầm năm phút sau, dáng người nhỏ bé mới lấp ló từ trong dãy phòng nghỉ đi ra.
Liễu Tịch lững thững lê bước sau một ngày làm việc năng suất, nhìn thấy Diệp Manh ở xa xa đang đợi mình thì tâm trí cô bỗng sáng bừng lên.
Cô vội chạy về phía nàng, cười tươi như ánh mặt trời giữa đêm tối, hóa ra cảm giác có người chờ mình tan làm nó lại thật sự hạnh phúc đến như thế.
“ Sao chị chưa về ạ, em nhớ là chị tan làm lâu lắm rồi mà? ”.
Liễu Tịch vừa nói vừa vội vàng chỉnh lại mái tóc tán loạn vì ban nãy chạy nhanh quá nên kẹp tóc đã bung ra mất.
Cảm nhận được luồng dương khí ấm áp nơi cô, Diệp Manh thoải mái hơn rất nhiều, không khí cũng chẳng nóng nực như lúc ban ngày khiến cho cả hai có điều gì đó thích thú dâng lên trong lòng.
Khoảng cách đứng có chút gần, vừa đủ để hai người ngửi thấy mùi hương thoang thoảng nơi nhau. Nàng cúi đầu nhìn xuống Liễu Tịch đầy nuông chiều, bất giác đưa tay kéo một ngọn tóc mai ra sau tai em ấy, nhẹ nhàng nói. “ Chị chờ em để về cùng, không được sao? ”.
Hành động bất ngờ này khiến Liễu Tịch lúng túng, chân tay loạn cả lên không biết để đi đâu, phần tai bị chạm đến cũng ửng đỏ hết cả. Loạn ngôn loạn ngữ nói: “ À…thì, vừa rồi em đi tìm chị….. nhưng không thấy chị đâu nên cứ tưởng chị về trước ”.
Thấy phản ứng của Liễu Tịch rõ ràng như thế khiến nàng chỉ muốn trêu đùa cô bé thêm mấy hồi nữa, nhưng nhận biết được thời gian cũng không còn sớm, đành cười trộm mà buông tha cho bé cừu nhỏ. “ Đi, hai chúng ta về thôi ”.
Các nàng cùng nhau lên xe về khách sạn sau một ngày làm thịt phơi, vì nơi này cách thành phố hai người sống những 2 tỉnh thành nên đành phải tạm xa nhà một thời gian, dù sao cũng sắp đóng máy cũng coi như hoàn tất thêm một bước khởi đầu trên con đường sự nghiệp lừng lẫy của Liễu Tịch đi.
Chào mọi người.
Sau một thời gian nghỉ dài để ôn thi đại học cũng như là bước chân ra HN học tập thì mình đã quay trở lại rồi đây.
Những bạn đọc cũ nếu có quay lại và đọc được những dòng này thì mình rất biết ơn vì các bạn đã không bỏ mình nhaaaa