Về đến khách sạn, các nàng lập tức tách ra, ai về phòng nấy, không ai dính dáng đến ai.
Dù muốn qua phòng nhau trò chuyện thì cũng khó, bởi phòng của mỗi người nằm cách nhau cả một tầng.
Đơn giản vì địa vị của các nàng là không giống nhau - một người ở đỉnh cao của giới giải trí, còn người kia chỉ mới chập chững bước vào nghề. Vậy nên, chuyện được đối đãi khác biệt là điều hiển nhiên.
Theo lẽ thường sẽ là như thế. Nhưng Diệp Manh lại không giống những minh tinh đỉnh lưu thông thường khác. Nàng cố ý sắp xếp phòng nghỉ của Liễu Tịch ở ngay cạnh phòng mình, với lý do: “Có gì còn tiện đường giao lưu, chỉ bảo”.
Đoàn phim tất nhiên biết rõ nàng đang thiên vị Liễu Tịch, nhưng nào ai dám nói gì? Diệp Manh vừa là ảnh hậu, cũng là tổng giám đốc, lại còn là nhà đầu tư chính – mọi người đành mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy.
Liễu Tịch sau khi tắm xong, tính gọi lễ tân mang chút đồ ăn nhẹ lên phòng thì chợt khựng lại. Nhớ ra mình đang theo chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt của đoàn để giữ dáng cho vai diễn, nàng thở dài, tiu nghỉu gác máy. Đành ngậm ngùi cay đắng nhìn hộp salad mà quản lý đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Trong lòng nàng đau đớn không thôi.
Xử lý gọn gàng hộp salad ít ỏi, Liễu Tịch lại cúi đầu đọc kịch bản, cố quên đi cái bụng vẫn còn đang biểu tình không ngừng.
Quả thật cái đầu nhỏ của Liễu Tịch vẫn luôn hoạt động rất năng suất, vừa mường tượng phân cảnh này, phân cảnh kia sẽ diễn như thế nào, lại vừa phân tích cảm xúc nhân vật cho phù hợp với cách thể hiện của bản thân.
Nhưng khi đọc đến một đoạn kịch bản... nàng bất chợt thấy người nóng bừng lên.
Diệp Manh sẽ vào vai hoàng tử của nước láng giềng - một nữ phẫn nam trang. Còn cô - Liễu Tịch, sẽ vào vai công chúa nước nhỏ sang hòa thân. Và ngày mai... là cảnh diễn “ động phòng hoa chúc ”.
Liễu Tịch càng đọc, càng tưởng tượng - mà càng tưởng tượng, mặt cô càng đỏ lên như cà chua chín sắp rụng. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi đầy hoang mang: “ Cảnh này... thật sự cần thiết sao?”
Dù sao thì nếu dựa theo bối cảnh đó, căn bản hoàng tử cũng là nữ giả nam trang... đâu có lý gì lại có tình cảm với một công chúa là con gái như cô chứ?
Tâm trí rối lại một cục như tơ vò, mắt cô đảo qua đảo lại nhìn kịch bản mà lòng như có lửa đốt, cũng chẳng thêm được chữ nào vào đầu, mà chỉ thấy tiếng tim đập vang lên “ bình bịch” trong lồng ngực.
Liễu Tịch chưa từng đóng cảnh thân mật bao giờ, dù là với nam hay nữ. Vậy mà lần đầu tiên... lại là với Diệp Manh - người khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa kính nể bấy lâu nay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Tịch càng cảm thấy chuyện này quả thật không ổn. Nhỡ đâu lại làm cái gì đó mất mặt, khiến chị ấy thất vọng thì chẳng phải bao nhiêu công sức mình cố gắng gây dựng hình tượng một hậu bối nhiệt huyết, tận tâm với nghề sẽ “đổ sông đổ biển” hết sao?
Cảm thấy không thể chần chừ thêm nữa, cô quyết định phải giải quyết chuyện này ngay trong tối nay. Liễu Tịch chọn cách sang thương lượng với Diệp Manh, định bụng sẽ khéo léo nhờ chị ấy ngày mai nói giúp với đạo diễn, hoặc là bỏ qua cảnh kia, hoặc là dùng người đóng thế, hay chí ít cũng mượn góc máy để giảm bớt sự khó xử.
Nghĩ là làm, cô vội vàng cầm lấy kịch bản, bước nhanh ra cửa. Vì phòng của Diệp Manh nằm ngay sát bên nên cô cũng không cần phải quá lén lút để tránh đám paparazzi trà trộn vào đây.
Dẫu vậy, dáng vẻ của cô vẫn toát lên sự thấp thỏm lo âu. Đứng trước cửa, Liễu Tịch cứ chần chừ mãi, tay nắm chặt cuốn kịch bản mà mồ hôi đã túa ra. Nếu không nói, người ta còn tưởng là nàng dâu nhỏ mới lần đầu về ra mắt gia đình thông gia.
Cô hít sâu một hơi để trấn tĩnh nhịp thở, lấy hết can đảm gõ cửa hai tiếng nhưng chẳng thấy hồi đáp. Mãi một lúc sau mới nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Cánh cửa hé mở.
Trước mặt Liễu Tịch là Diệp Manh, nàng đang khoác trên người chiếc áo choàng bông xù mềm mại, lộ ra khoảng da thịt trắng hồng, mái tóc còn vương nước do mới vừa rồi còn đang tắm, vài giọt chưa kịp khô khẽ rơi xuống bờ vai. Đôi mắt Đan Phụng đen láy điềm tĩnh, ánh lên sự thanh khiết như đóa sen vừa được sương sớm gột rửa bụi trần nhìn tinh anh vô cùng, dường như chỉ cần lướt qua cũng có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô.
Diệp Manh hơi ngạc nhiên, rồi khẽ bật cười trước dáng vẻ như kẻ đang làm chuyện mờ ám của cô hậu bối.
“Em làm gì ở đây vậy?”. Giọng nàng dịu dàng nhưng lại thêm một chút đùa cợt, nhếch nhẹ một bên lông mày, mang vẻ phán xét.
Nói thật, diễn xuất của Diệp Manh quả thực thâm sâu khó lường - ai lại mở cửa ngay mà không thèm hỏi người bên ngoài là ai đâu kia chứ. Đằng này nàng lại còn làm bộ như bất ngờ lắm, khiến Liễu Tịch chẳng nhìn ra chút sơ hở nào.
Liễu Tịch hơi lúng túng, luống cuống giơ kịch bản lên như tấm chắn, bảo vệ cô khỏi đôi mắt sắc bén của Diệp tổng.
“Em... Em muốn tìm chị để bàn một chút công chuyện ạ.” Cô nói nhanh, cố gắng để nàng hiểu rõ mình đến đây vì lý do hoàn toàn trong sáng.
Ai đời nửa đêm hậu bối lại đi gõ cửa phòng tiền bối đâu. Tin này mà phát tán thì dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết oan.
“Tiểu hậu bối này ham học quá nha. Vào đi em!”. Diệp Manh bật cười, rồi mở rộng cửa, lịch sự nép người sang một bên để mời cô vào phòng.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tịch được bước vào phòng riêng của tiền bối. Cảm giác căng thẳng như sắp lên sân khấu trình diễn từ hồi cô còn đang học ở nước ngoài vậy.
Cô rón rén từng bước chân, ánh mắt đảo qua không gian bài trí tinh tế có chút khác hơn phòng mình, cảm nhận mình đang bước vào không gian riêng tư của người khác, cô chỉ đứng chôn chân một chỗ, chẳng dám tự tiện ngồi xuống.
Diệp Manh vừa đi thay quần áo, tiện thể từ trong phòng mang ra hai ly nước. Thấy cô thỏ nhỏ nhút nhát vẫn đứng như trời trồng, nàng bật cười dịu dàng, đưa cô một ly rồi thoải mái thả người xuống sofa, ra hiệu cho cô ngồi cạnh.
“Sao nào, em tìm chị có chuyện gì thế?”. Nàng vừa nhấp một ngụm nước vừa hỏi, giọng không vội vã, ngược lại còn hơi tùy tiện một chút.
Liễu Tịch hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng. Cô quyết định không vòng vo Tam Quốc nữa.
“Em muốn nói với chị về cảnh quay ngày mai... Cảnh diễn giữa hai chúng ta ấy ạ. Em... em có thể nhờ chị nói với đạo diễn cắt cảnh đó đi được không? Hoặc mượn góc quay cũng được ạ.”Liễu Tịch càng nói càng trở nên rụt rè vì ánh mắt của Diệp Manh ngày một nghiêm túc.
Chẳng lẽ cô đã lỡ lời? Có phải cô đang thể hiện sự thiếu chuyên nghiệp rồi không? Huhu... Nếu là diễn với người khác thì cô chắc chắn sẽ không ngại ngần gì mà áp người ta, nhưng đối diện với Diệp tổng thì lại thấy... có chút hoang đường thật rồi.
Diệp Manh không nặng cũng chẳng nhẹ đặt chiếc cốc xuống bàn. Nàng nhìn thẳng vào mắt Liễu Tịch, nghiêm túc hỏi: “Sao lại như vậy? Cảnh này được xem là bước ngoặt tâm lý của nhân vật, nói ‘cắt’ là điều không thể chấp nhận.”
Liễu Tịch còn chưa kịp mở miệng phản hồi thì Diệp Manh đã lại tiếp lời, giọng trầm ấm điềm đạm nhưng chẳng thể giấu nổi sự sắc bén, kính nghiệp.
“Nếu em nói rằng có thể dùng góc máy hoặc nhờ đóng thế thì lại càng không ổn. Em nghĩ đạo diễn Tuyết lâu nay là người nổi tiếng kỹ tính, lại sẵn lòng để cho bộ phim mà bà ấy đã dốc hết tâm huyết xây dựng trở nên sơ sài như vậy sao?”.
Lời của Diệp Manh đánh thẳng vào đại não cô. Không khí trong phòng đột ngột trở nên trầm lắng đến lạ. Khiến cho Liễu Tịch đến cả thở mạnh cũng không dám.
Diệp Manh thu lại sự áp bức vô hình, nàng khẽ bật cười, đôi mắt mang vẻ đẹp hút hồn người khác chớp chớp vài cái, nghiêng đầu hỏi:“ Hay là...em đang sợ chị ăn thịt em hay sao, hửm?”
Nói rồi, nàng đưa tay véo nhẹ cái má mềm mềm đang phụng phịu của Liễu Tịch.
Liễu Tịch cúi đầu, giọng lí nhí như mèo con: “Không phải vì em sợ chị mà không muốn diễn cảnh đó... Chỉ là em chưa từng diễn cảnh như vậy bao giờ. Em sợ ảnh hưởng đến chị... cũng sợ chị sẽ thất vọng... Em không biết mình có làm tốt được như mong đợi của chị hay không…”
Lần này, cô dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Manh. Lời nói nghẹn ngào nhưng chân thành. Cô sợ nàng nhận ra sự thiếu sót của bản thân, lại càng sợ nàng nghĩ rằng cô không muốn diễn cùng nàng.
Diệp Manh đáy mắt rung động hơn vừa rồi một chút, nhẹ nhàng đáp, giọng nói trầm ấm như đang dỗ dành:“ Nếu không biết diễn. Chị có thể dạy em.”
Nàng không hề bỏ lỡ cơ hội, tựa như ông trời cũng đang đứng về phía nàng, thúc giục nàng nhanh chóng thu phục con thỏ nhỏ này vậy.
Liễu Tịch nghe vậy thì mắt sáng lên, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Chị dạy em sao? Vậy... được ạ! Mong chị chỉ bảo cho em nhiều hơn!”.
Nhưng đến đây thì cô mới thấy có gì đó sai sai, bây giờ lý thuyết thì nằm trên giấy, thực hành thì phải làm sao đây.
Diệp Manh cầm lấy kịch bản trên bàn, lướt qua một lượt rồi đưa cho cô gái nhỏ. “Đi! Vào... giường nào.”
Liễu Tịch còn đang ú ớ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Diệp Manh cầm tay kéo đi, mơ mơ hồ hồ như bị thôi miên.
Khi đến nơi, cô bị nàng đẩy thẳng xuống giường. Cảm thấy có điều gì đó... sai sai, Liễu Tịch toan bật dậy thì lại bị Diệp Manh dùng sức ghì xuống.
Hoảng loạn mà chẳng biết trốn đi đâu, Liễu Tịch đành nằm im giả chết, gương mặt đỏ bừng như quả cà chua chín, vội vã quay mặt sang bên nhìn cửa sổ đã kéo rèm kín mít, cố gắng vờ bình tĩnh hỏi:“ Chị ơi... giờ chị dạy em như thế nào đây ạ...?”. Nhưng cái giọng run run ngốc ngốc ấy dường như lại một cước đá bay cô.
Nhìn thấy cô nằm lọt thỏm dưới thân mình, làn da luôn trắng tựa bạch ngọc giờ đây lại ửng đỏ như con tôm luộc vừa vớt từ trong nồi ra, Diệp Manh không khỏi nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch. Nàng muốn trêu đùa cô thỏ nhỏ này một phen.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ từ cổ lên đến cằm cô, dùng ngón tay bóp nhẹ rồi dịu dàng xoay mặt Liễu Tịch lại đối diện với mình.
“Sao thế? Chị đang phổ cập kiến thức mà... Em phải nhìn thẳng vào chị chứ.”
Con ngươi của Liễu Tịch mở to, miệng nhỏ hé mở như muốn nói gì đấy nhưng lại bị khuôn mặt khuynh diễm của nàng làm cho á khẩu.
Diệp Manh càng bắt nạt càng khoái chí, nàng cười thầm trong lòng, bên ngoài mặt thì lại tỏ vẻ nghiêm trang đàng hoàng, nhẹ nhàng chỉ bảo cho Liễu Tịch phải thể hiện như thế nào.
“Đây, bước đầu tiên là em phải nhìn thẳng vào chị, đôi mắt ngây thơ một chút, bẽn lẽn một chút nhưng lại si tình một chút”. Có lẽ chẳng cần phải diễn nữa vì trên khuôn mặt Liễu Tịch đã bày ra đủ loại sắc thái mà Diệp Manh nói ngay từ khi cô bé bị nàng lừa kéo lên cái giường này rồi.
Diệp Manh lại nói nhẹ nhàng:“ Tiếp theo, em câu tay lên cổ chị, kéo chị xuống gần em rồi đọc thoại đi”
Ngưng đọng một vài giây, cô mới lấy lại được tinh thần, hít sâu một hơi phối hợp diễn:“Điện hạ, ta yêu người, người sẽ mãi mãi không rời bỏ ta có đúng không?”. Liễu Tịch thoáng chốc mặt đã đổi sắc, từ bối rối ngượng ngùng sang si mê không dứt.
Như đào được ngọc quý ngàn năm, Diệp Manh lập tức bắt trọn cơ hội hóa thân mình thành nhân vật trong kịch bản, nàng cúi đầu khẽ thì thầm từng hơi nóng hổi phả vào vành tai Liễu Tịch, cánh tay của nàng gỡ tay Liễu Tịch đang câu cổ mình ra mà áp lên phía trên đầu cô.
“Trừ khi nàng chủ động vứt bỏ ta, bằng không cả đời này ta nguyện chỉ có mình nàng làm thê tử”.
Nói rồi Diệp Manh mang đôi mắt nhu thuận, thâm tình như nước chiếu thẳng vào đáy mắt của Liễu Tịch. Như thật như giả, pha lẫn cả chút hư ảo, nàng lập tức bị sương mờ che mất đi ánh sáng trong tâm trí, hạ thấp cổ, đưa mặt đối mặt, đưa môi chạm môi.
Liễu Tịch - người vừa rồi còn mới đang nhập tâm lại đã bị thổi bay khỏi vai diễn trong tích tắc.
Con ngươi cô mở to, đầy sự ngạc nhiên và kinh hãi. Diệp Manh đã nhẹ nhàng phủ đôi môi của mình lên cánh môi hé mở run run kia của nàng. Lúc đầu còn là chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng như mây khiến cô nhóc dưới thân chìm đắm, sau đấy tâm cơ nhỏ của Diệp Manh chợt nổi lên tà ý.
Đúng là trong kịch bản sẽ có hôn sâu, nhưng từ đoạn này là sẽ mượn góc quay từ trên xuống, nào ngờ nàng thuận thế để nước chảy xuôi dòng luôn.
Chiếc lưỡi ráo hoảnh của Diệp Manh tựa như một chú rắn nhỏ tinh nghịch cậy mở lớp phòng tuyến cuối cùng của tâm hồn Liễu Tịch cũng như nhân vật cô đang nhập vai.
Liễu Tịch rùng mình, càng là sợ hãi hơn nữa, không phải là cảm giác sợ một thực thể gì đấy có thể đe dọa đến tính mạng của bản thân, mà như kiểu vừa vui, vừa hồi hộp lo lắng, không biết mình sống tốt đến mức độ nào mà được hưởng từng này diễm phúc. Đến cả những bạn diễn nam từng đối diễn với nàng, cũng chưa được nàng đối xử tận tình chu đáo như thế này.
Sau một đợt hôn sâu hoàn toàn do người kinh nghiệm đầy mình như Diệp Manh dẫn dắt, Liễu Tịch chỉ biết che mặt ngại ngùng nằm thở dốc, mắt cô mông lung ngấn lệ vì thiếu không khí, đôi môi tê dại vì bị nàng day nghiến quá nhiều, cơ thể cô lả đi như vừa bị nàng rút hết đi sinh lực, đầu óc trở nên trống rỗng và trong khoang miệng vẫn thoang thoảng dư âm của nụ hôn vừa rồi.
Đây thật sự có phải là diễn không vậy trời!!!
Diệp Manh vuốt nhẹ mái tóc dài của mình qua một bên, nàng nở một nụ cười tinh ranh, đặt ngón cái lên bờ môi còn đang sưng đỏ của em, vuốt ve nhẹ mấy hồi, lại chậm rãi hạ xuống một nụ hôn chớp nhoáng.
“Em diễn đạt lắm, bé yêu”.
Trên mặt Liễu Tịch hiện lên cơ số dấu hỏi chấm to đùng. Cô rõ ràng còn chưa làm gì mà?
“Nhưng mà mới nhiêu đây còn chưa đủ, em biết phân cảnh tiếp theo là gì không?”. Câu nói đôi phần chính, tám phần tà của Diệp Manh vừa như hỏi, lại như thách thức người trả lời.
Liễu Tịch nghe câu hỏi xong thì thân thể lại lập tức biến hóa thành một con tôm luộc chính hiệu. Con tôm này từ nãy đến giờ đã bị luộc đi luộc lại không biết bao nhiêu lần.
Tiếp đến chính là cảnh nghiêm cấm trẻ em đích thực a, nhưng không đến mức phải thực hiện thật chứ.
Càng nghĩ càng không dám nói, Liễu Tịch ậm ờ mãi mà chỉ nghe thấy giọng mũi nhỏ như tiếng muỗi kêu.“Ưmm.. em không biết nữa”.
Người đã cày đến mức quyển kịch bản sắp nát thì không thể nào không biết đến phân đoạn đấy được, chỉ là cô sợ đến mức trong đầu không nghĩ ra câu nào khác để đối đáp với lại Diệp Manh nữa thôi.
Đương nhiên nàng lại chả nắm rõ con thỏ nhỏ này trong lòng bàn tay. Cô nhóc này cũng tinh quái đấy, cơ mà thấy em ấy ngại ngùng như vậy, nàng lại càng muốn trêu chọc thêm nhiều hơn nữa.
Nàng đưa tay luồn vào trong áo thun của Liễu Tịch, ngón tay lành lạnh như con rắn nhỏ cuốn lấy vòng eo của bé con.
Thân thể cô không kìm được mà cong nhẹ, ngón tay chạm đến đâu – gai ốc ở nơi đấy nổi lên từng đợt, người đỏ ửng dưới sự tinh tế lả lướt của bàn tay Diệp Manh. Nơi nào được nàng đụng qua nơi đấy liền như bị dội nước sôi lên, bỏng rát khó chịu, bỗng nhiên Diệp Manh dùng ngón tay nhấn mạnh vào vùng eo nhạy cảm của Liễu Tịch.
“ Ưm...”.
Cảm thấy bản thân vừa phát ra âm thanh có chút kỳ lạ, Liễu Tịch ngay lập tức bặm môi lại, hoảng hồn quay đầu ra hướng khác, tránh ánh mắt rực lửa của Diệp Manh đang điên cuồng hướng về phía mình.
Ông trời ơi! Sao con lại có thể dễ dàng thả lỏng bản thân như thế, aaa, nhỡ chị ấy cảm thấy ghê tởm thì sao đây.
Tất nhiên chỉ có một mình Liễu Tịch tự biên tự diễn ra hết những luồng suy nghĩ đấy trong đầu chứ người đối diện còn chưa lên tiếng xác nhận một lời chính thức nào cả.
Tận hưởng từng nét biến đổi trên khuôn mặt của Liễu Tịch. Ánh mắt của Diệp Manh gợn lên sự thỏa mãn, nụ cười thậm chí còn sâu hơn lúc đầu.Giờ đây, kịch bản kia là gì thì nàng cũng chẳng thèm để tâm nữa rồi. Càng chơi càng lớn, nàng cúi đầu xuống thì thầm những lời mị hoặc vào tai cô:“Giọng của em ngọt thật đấy? Chị muốn nghe nó nhiều hơn nữa”.
Nói rồi bàn tay của Diệp Manh bạo dạn luồn vào sâu hơn trong áo của Liễu Tịch. Mạnh mẽ cởi bỏ chiếc áo thun của cô, lớp phòng tuyến đã biến mất, để lộ ra làn da trắng sứ, lấp ló sau bra là hai quả đào căng mọng tròn trịa, khiến Diệp Manh đỏ mắt hận không thể cắn xuống một miếng cho bõ thèm.
Nhanh chóng chọn được nơi tấn công khai cuộc, xương quai xanh ngự trên chiếc cổ mảnh khảnh nhanh chóng bị cún con Diệp Manh cúi xuống mà gặm nhấm một cách say mê.
Liễu Tịch muốn đẩy người đè phía trên ra vì việc này quá đỗi bất ngờ, chính cô còn chưa có thời cơ chuẩn bị, mặc dù tâm trí muốn thoát khỏi gông cùm này nhưng thân thể của cô sớm đã đầu hàng. Có lẽ chính bản thân Liễu Tịch cũng không thật sự muốn thoát khỏi sự đè áp của Diệp Manh, nàng cắn môi chịu đựng cái sự vừa nhột vừa đau nơi cổ mình. Diệp Manh cứ phả từng đợt hơi thở ấm nóng khiến cô dần không thể chịu đựng nổi.
Tiếng thở nhè nhẹ mà gấp gáp cùng không khí đang như bị hâm nóng lên đã tràn đầy mọi ngóc ngách trong gian phòng, biến nơi đây trở nên ám muội, ái dục vô cùng.
Áo ngực rồi quần của em ấy, từng lớp phòng ngự cứ như thế bị Diệp Manh tay không tước lấy. Tất nhiên không để bé con phải lõa thể một mình.
Nàng tự cởi áo của bản thân rồi ném qua một bên, để lộ ra đường cong yểu điệu lại săn chắc, phối hợp với màu đen tuyền tương phản của chiếc bra, làm nổi bật hơn nữa sự gợi cảm cùng quyến rũ, khiến Liễu Tịch vừa nhìn liền đã ngại ngùng không thôi.
Sau đấy nàng luồn tay ra sau gáy, kéo cổ cô lên cho cô đối mặt với mình. Sự thâm tình được Diệp Manh che giấu bấy lâu giờ đã đến lúc bùng nổ, nàng không thể giấu nữa, cũng chẳng muốn giấu để làm gì, khẽ mấp máy môi nói:“Nhóc con, chị thích em”.
Một thời gian dài sau đấy, Diệp Manh cũng không hiểu tại sao nàng lại lựa chọn đúng lúc này để tỏ tình. Lựa chọn có lẽ là ngu ngốc nhất cuộc đời nàng.
Câu nói này đâu có trong kịch bản, lẽ nào nó là sự thật. Liễu Tịch nghi ngờ quan sát, lại thấy thêm vẻ mặt không có chút nào là diễn của Diệp Manh, tất cả biến thành một cái búa giáng mạnh xuống, khiến đầu óc Liễu Tịch nổ tung, tựa như núi lửa phun trào sau một nghìn năm im lặng.“Chị nói cái...ưm”.
Chưa kịp để Liễu Tịch xác nhận lại câu nói, nàng đã cúi đầu mà trao đi cái hôn sâu, lại một lần nữa kéo thỏ con rơi vào trầm luân không dứt.
Thoát ra khỏi cái bẫy ôn nhu ấy, Diệp Manh khẽ thở nhẹ, lấy lại hơi rồi nhìn thẳng vào mắt Liễu Tịch, khẳng định một lần nữa câu nói của mình:
“Chị nói rằng, chị thích em... thích em rất nhiều và chỉ muốn được ở bên cạnh em.”
Nàng vừa nói, vừa như muốn gửi gắm hết tất cả những gì chân thật nhất trong tâm trí mình lúc này. Thành ra, giọng nói ấy vừa gấp gáp lại vừa có chút run run nơi cuống họng.
Không như Diệp Manh dự tính, nàng cứ ngỡ bé con ấy sẽ đỏ mặt, sẽ thẹn thùng nép vào lòng mình, rồi sớm gật đầu chấp nhận lời tỏ tình - nhưng không. Có lẽ nàng đã quá tự tin vào sức hút của bản thân rồi.
Liễu Tịch không nói không rằng, chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm về một hướng. Thoáng chốc, cô quay đầu lại, đối diện với Diệp Manh, rồi khẽ khàng hồi đáp:
“Xin lỗi… em không thể đáp lại tình cảm của chị được.”.
Biểu cảm lúc nào cũng điềm tĩnh, cao cao tại thượng của Diệp Manh bỗng nhiên trở nên cứng ngắc. Nàng thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cố gắng gượng dậy một nụ cười, nàng dò hỏi:
“Em… không thích chị sao?”. Đau lòng thật đấy, lâu lắm rồi nàng mới lại có một cảm giác khó tả như vậy.
“Không, không phải vậy”. Liễu Tịch lắc đầu, giọng đầy rối ren. “Em cực kỳ thích chị, cực kỳ hâm mộ chị. Em cũng muốn ở bên cạnh chị nhiều hơn để học hỏi về diễn xuất. Nhưng… về tình cảm, em chắc chắn không thể đáp lại được.”
“…Tại sao?”. Diệp Manh nghẹn lời.
“Em đã có người mình thích rồi sao? Là Bằng Khiết à… hay là Bạch Ngân?”Nàng cười chua xót. Thì ra, trong trái tim em ấy, mình chưa từng có chỗ đứng. Bao lâu nay cứ ngỡ mình đặc biệt, đến mức không tiếc tiền bạc hay thời gian để mang cô bé này về dưới trướng mình để mà ra sức bảo vệ… Hóa ra thân thì ở đây, nhưng tâm em ấy đã sớm bay đi nơi khác.
Đau lòng thật đấy, bé con à.
Liễu Tịch cắn môi không đáp, chỉ lặng lẽ đẩy nhẹ Diệp Manh ra, toan ngồi dậy. Nhưng bất ngờ, nàng bị Diệp Manh đè xuống. Ánh mắt vốn luôn hiền lành, dịu dàng nay trở nên lạnh lẽo, sắt đá đến đáng sợ.
“Chị đã cho em ngồi dậy à?” Diệp Manh nghiến răng dùng sức đè lại cô nằm yên trên giường, đôi mắt có phần mất kiểm soát như một con thú săn mồi nhắm thẳng vào võng mạc Liễu Tịch mà gửi đi tín hiệu đe dọa. “Trả lời câu hỏi của chị. Nếu không, hôm nay em có chết cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
Ai mà ngờ được, vị ảnh hậu Diệp ôn nhu dịu dàng kia lại ẩn giấu một mặt tối đến mức đáng sợ như thế. Tính cách kiểm soát, chiếm hữu đến cùng cực, che giấu hoàn hảo sau lớp vỏ ngoài tỏa sáng hào nhoáng.
Liễu Tịch không nghĩ mình sẽ bị dồn đến đường cùng như thế này. Cô cũng chẳng chịu lép vế, lấy cứng chọi cứng, nghiến răng mà trả lời.
“Là Lão Đại thì sao? Là A Ngân thì thế nào?... còn... nếu là cả hai?”. Giọng điệu vang đầy thách thức cùng với nụ cười kéo rộng, lộ ra răng nanh nhỏ xíu, như cố tình trêu tức nàng.
Diệp Manh tức đến mức mặt đỏ gay, đôi mắt hằn đầy tia máu. Nàng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như muốn giam cầm người con gái này trong tim mình mãi mãi.
“Hay cho câu trả lời của em.” Giọng nàng trầm hẳn xuống, bàn tay nắm chặt cằm của Liễu Tịch giữ cho cô đối diện với nàng ngày càng siết chặt, khiến cô cau mày vì đau.
“Nhưng Diệp tổng của em phải nói rõ cho em biết một điều... Dù là Bằng Khiết, hay Bạch Ngân, thậm chí là cả hai .... thì tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu!”
Nói rồi, nàng buông hai cổ tay của bé con đặt phía trên đầu, vừa bị siết chặt đến hằn vết đỏ. Như có như không nhìn qua, mà tự trách bản thân dùng lực quá nhiều rồi, gần như đè tất cả sức nặng lên người em ấy.
Diệp Manh bước đến vớ lấy áo choàng tắm, khoác vội lên người. Trước khi quay đi, nàng thả lại một câu lạnh lùng:
“Ra khỏi phòng tôi.”. Khí tràng cũng trở nên u ám, cấm người đến gần, cũng không cho cô cơ hội nói thêm bất kỳ một câu nào nữa.
Nàng cần bình tâm lại. Căn bệnh cũ trong nàng… lại vừa bùng lên rồi. Nếu Liễu Tịch còn ở lại thêm chút nữa, e là nàng sẽ không kiềm chế được mà khiến em ấy tổn thương mất.
Dứt lời, Diệp Manh bước ra ban công, châm một điếu thuốc. Nàng đứng đó, lặng lẽ nhìn những vòng khói trắng xoắn xuýt tan vào không trung, như tan biến cả lý trí và kiêu hãnh.
Tại sao mọi chuyện luôn không theo ý mình?
Liễu Tịch cũng nhanh chóng mặc lại quần áo, chỉnh trang mọi thứ rồi lặng lẽ bước ra ngoài, lòng rối như tơ vò, cũng chẳng muốn nhìn dáng hình kia lấy một lần.
Ngày mai vẫn còn cảnh quay chung. Nhưng… giờ làm sao để đối mặt với chị ấy đây?
Lêu lêu cái đồ bị crush từ chối 😏