Tiểu hạng nhân gia

Chương 27



Vào Tết Nguyên đán năm 1985. Ở thành phố Tô Châu, lễ cưới truyền thống đang trở nên phổ biến. Các cặp đôi không còn làm lễ cưới theo cách mới mẻ, mà thay vào đó là ‘ kết hợp giữa truyền thống và hiện đạ’. Mặc váy cưới tổ chức tiệc cưới trong một nhà hàng cổ nổi tiếng. Hoàng Linh và Tống Oánh đi tham dự nhiều đám cưới, lòng đầy tiếc nuối và tặng bao lì xì cho các cặp đôi.

Tháng 3, Chính phủ ra quyết định rằng doanh nghiệp sau khi hoàn thành chỉ tiêu kế hoạch quốc gia, có thể tự do thương lượng giá cả đối với phần nguyên vật liệu sản xuất dư thừa và phần sản phẩm vượt kế hoạch. Nà nước không can thiệp.

Hệ thống giá cả song song chính thức được triển khai.

Giám đốc An vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng vì đơn hàng tăng lên — Hai tỉnh Giang Tô và Chiết Giang đã thu hút nhiều dây chuyền sản xuất thiết bị điện gia dụng. Trong đó có hơn chục dây chuyền sản xuất tủ lạnh. Khi số lượng dây chuyền tăng lên, nhu cầu về máy nén lạnh cũng tăng cao. Doanh nghiệp của ông mặc dù quy mô không lớn, nhưng chỉ cần chiếm được một phần nhỏ thị trường là đã đủ để nhà máy làm việc hết công suất.

Lo lắng có hai vấn đề. Một là, Nhà máy máy nén số một, nơi Linh Vũ Phong làm việc đột nhiên cấm các kỹ thuật viên làm công việc làm thêm, làm Giám đốc An mất đi sự hỗ trợ kỹ thuật lớn nhất.

Vấn đề thứ hai nghiêm trọng hơn, nguyên vaatj liệu trở nên đắt đỏ và khó khăn hơn rất nhiều trong việc có được.

Các doanh nghiệp địa phương không thể mua nguyên vật liệu theo giá kế hoạch mà chỉ có thể mua từ tay những "kẻ đầu cơ". Những kẻ này thao túng thị trường, nguyên vật liệu thường phải qua nhiều tay trung gian mới có thể vào được thị trường. Giá linh kiện ở Ôn Châu cũng theo đó mà tăng vùn vụt. Giám đốc An nhìn vào các đơn hàng, rồi tính toán lợi nhuận sau khi giá nguyên liệu thô tăng, chỉ biết thở dài.

Vào giữa năm, do thiếu nguyên liệu ngô, doanh nghiệp đôi khi bị buộc phải tạm dừng sản xuất.

Giám đốc An cầm cặp tài liệu, tất bật chạy quanh các phòng ban và các nhà máy nguyên vật liệu trên toàn quốc. Bất kể là giá theo kế hoạch hay giá thị trường, chỉ cần không quá cao khiến doanh nghiệp lỗ, giám đốc An theo tư tưởng 'vớ được gì cũng là của' và không từ chối bất cứ cơ hội nào.

Nguyên nhân nhà máy sản xuất máy nén số một cấm các kỹ thuật viên làm công việc làm thêm là vì các tỉnh thành trên toàn quốc đều đang mạnh mẽ đưa vào các thiết bị nhập khẩu hoặc dây chuyền sản xuất tiên tiến. Thành phố Tô Châu cũng không ngoại lệ. Nhà máy máy nén số Một đã nhập khẩu dây chuyền sản xuất từ Đức, yêu cầu toàn bộ kỹ thuật viên phải làm thêm giờ để làm quen với dây chuyền mới.

Mặc dù là thiết bị cũ của Đức, các kỹ thuật viên vẫn cần phải tiếp thu các kỹ thuật liên quan. Các kỹ sư đều lớn tuổi, hồi còn học đại học họ học tiếng Nga. Bây giờ chỉ có thể dựa vào việc dịch tài liệu, từng bước tìm hiểu và làm quen với thiết bị mới.

Sau khi vài kỹ sư có kinh nghiệm cơ bản hiểu được các thông số hiệu suất của dây chuyền sản xuất mới và các sản phẩm tương tự quốc tế. Họ đồng lòng kết luận rằng dù có cải tiến công nghệ nghiên cứu và phát triển như thế nào, dây chuyền này cũng không thể sản xuất ra các sản phẩm cao cấp mà thị trường quốc tế yêu cầu. Nhà máy máy nén khí số một chỉ có thể dựa vào dây chuyền này để cải thiện hiệu suất sản xuất, liên tục mở rộng sản xuất để chiếm lĩnh thị trường nội địa và tăng trưởng thị phần.

Thị trường thiết bị gia dụng trong nước đang trải qua giai đoạn tăng trưởng mạnh mẽ, do đó ban lãnh đạo nhà máy ngay lập tức thực hiện theo đề xuất của các kỹ sư, mở rộng sản xuất.

Dây chuyền sản xuất mới cần một lượng lớn công nhân kỹ thuật. Trong khi các kỹ sư làm quen với thiết bị, đồng thời phát triển năng lực sản xuất của dây chuyền. Họ còn phải dành nhiều thời gian để đào tạo công nhân và nâng cao trình độ của đội ngũ kỹ thuật.

Công nghệ, quản lý, thị trường... Công việc do dây chuyền sản xuất mới mang lại vô cùng phức tạp, và tất cả đều không có tiền lệ để tham khảo. Vấn đề mới có thể giải quyết theo cách đã định, chỉ có thể dành thời gian để dần dần khám phá và triển khai từng bước. Một thời gian dài, Lâm Vũ Phong gần như chỉ ở trong nhà máy, theo lời của Tống Oánh nói: "Không còn là ra sớm về muộn nữa, mà là làm việc cả ngày lẫn đêm. Sau khi Đống Triết thức dậy và trước khi đi ngủ, hiếm khi cậu ấy có thể nhìn thấy ba mình.”

Vào đầu năm, nhà máy dệt bông cũng nhập khẩu một dây chuyền sản xuất mới từ nước ngoài.

Nhà máy dệt bông chi mạnh tay để đầu tư vào thiết bị, dự định sử dụng dây chuyền mới để nâng cấp ngành công nghiệp, sản xuất các loại sợi bông cao cấp giả và sợi pha trộn bông hóa học. Tuy nhiên, sau khi lắp đặt xong dây chuyền, ban lãnh đạo nhà máy bất ngờ phát hiện ra rằng thiết bị điện của nhà máy không đủ mạnh để vận hành các máy móc mới.

Bí thư và giám đốc nhà máy đã đi nhiều lần đến Sở Điện lực Tô Châu, nhưng lưới điện khu vực không thể nâng cấp ngay lập tức, và thiết bị mới chỉ có thể bị buộc phải để không. Nhà máy dệt bông đã phải đóng lại dây chuyền sản xuất mới trong xưởng, kéo thiết bị cũ đã đưa vào kho ra và lắp lại, tái sử dụng.
Sau một loạt thao tác nhanh chóng, họ chỉ có thể tiếp tục sử dụng thiết bị cũ để sản xuất. Công nhân trong nhà máy nhắc đến việc này không ngừng lắc đầu và cảm thán: "Thật là kỳ quái."

Sau khi trải qua một loạt rắc rối, nhà máy dệt bông không thể phát tiền thưởng, thậm chí có hai tháng không thể trả lương, và buộc phải dùng sản phẩm để trả lương cho công nhân.

Trên thị trường đã không thiếu vải, nhưng công nhân nhận được một lượng lớn vải có hoa văn đơn giản, bền và chắc, không biết phải làm gì với chúng.
- Tống Oánh thở dài: "Nếu là Đống Triết hồi nhỏ, nó suốt ngày bò lăn lộn trong quần áo cũ, em còn có thể dùng vải này may quần cho nó."

- Hoàng Linh lắc đầu: "Dù Đống Triết có làm hỏng quần áo thế nào, em cũng không dùng hết đống vải này đâu."

Nhà đã nhỏ, vải lại chiếm quá nhiều diện tích trong tủ, việc bán lại cũng không dễ—thị trường chợ đen đột nhiên xuất hiện một lượng lớn vải cùng loại. Hoàng Linh và Tống Oánh đã vắt óc dùng vải làm ga giường, chăn mền, quần áo… Và những mảnh vải không dùng hết, họ lại tìm cách tặng cho người khác.

Trang Đồ Nam nhận được một gói hàng lớn, bên trong có ga giường, chăn mền màu xanh quân đội và ba chiếc quần. Cậu trải ga giường và chăn mới lên giường, trông cũng khá đẹp."**

Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết mặc quần quân đội cùng kiểu, cùng màu, giống như cặp song sinh, trong sân nhỏ đi ra đi vào. Không chỉ có hai người họ, mà các cậu bé trong con hẻm cũng mặc những chiếc quần tương tự. Mới vào con hẻm, cảm giác như bước vào doanh trại quân đội.

Vào một ngày, Tống Oánh có việc tìm Hoàng Linh, khi vào phòng phía đông, cô nhìn thấy ga giường và chăn mền giống hệt nhà mình. Tống Oánh bỗng dưng quên mất mình định nói gì, cảm giác như lại trở về cuộc sống bi thảm ngày trước, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy dưa rắn, cúi đầu xuống lại ăn dưa rắn.

Trong khi Tống Oánh đang buồn bã, Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết cười cười nói nói đi vào sân, cả hai đều mặc quần quân đội màu xanh, bốn đôi chân dài như bốn quả dưa rắn thành tinh đi lại khắp nơi.

Vải quân đội đối với gia đình nhà họ Trang còn có ảnh hưởng sâu rộng hơn nhiều so với gia đình Lâm.

Trang Đồ Nam từ Hướng Bằng Phi biết được tình hình, cậu vất vả tìm một công việc gia sư để kiếm tiền học, cố gắng không lấy tiền từ gia đình. Dựa vào trợ cấp từ nhà nước và thu nhập từ gia sư để duy trì cuộc sống, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ.

Trang Siêu Anh cảm thấy an ủi trước lòng hiếu thảo của con trai, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

Sau khi nhà máy dệt bông dùng vải quân đội để trả lương. Trang Siêu Anh đã giải thích tình hình cho bố mẹ và nói rằng bố mẹ đều có lương hưu, tạm thời anh sẽ không nộp lương nữa, đợi khi nhà máy phát lương bình thường lại thì sẽ tiếp tục chăm sóc bố mẹ.

Ông bà nội giận dữ. Họ đã tích tụ thù hận với Hoàng Linh, thậm chí là với cháu trai Trang Đồ Nam và cháu gái Trang Tiểu Đình từ lâu. Hoàng Linh và họ gần như không còn qua lại nữa. Trang Đồ Nam và họ không còn thân thiết như trước. Trang Tiểu Đình sau khi bị ông đánh một cái tát cũng không còn muốn đến thăm ông bà nội nữa. Ông bà từ lâu đã cực kỳ không hài lòng với gia đình con trai cả.

Dâu con thì cũng thôi, nhưng cháu trai trưởng thì lại tỏ ra bằng mặt không bằng lòng, cháu gái thì kính trọng nhưng không gần gũi. Giờ đây, con trai lại tuyên bố không đưa lương để chăm sóc nữa. Phản ứng của con người khi cảm thấy quyền lực bị thách thức, bị lật đổ là hoảng loạn, mất kiểm soát.

Trang Siêu Anh có lương hàng tháng là 70 đồng. Mỗi tháng chăm sóc bố mẹ 25 đồng. Vì 25 đồng này, Ông bà đã nói ra tất cả những lời khó nghe, nói những lời cay độc, nói những lời làm tổn thương người khác.

Trang Siêu Anh về nhà, nằm im suốt hai ngày, cố gắng hồi phục lại tinh thần.

Hoàng Linh không quan tâm gì cả, chỉ dặn dò các con chăm sóc bố, giúp đỡ đưa trà và nước.

Trang Tiểu Đình kinh hồn bạt vía, lo lắng bố mẹ lại cãi nhau, cô hết sức cẩn thận chăm sóc cho bố.

- Hướng Bằng Phi thì hoàn toàn không quan tâm, lén lút nói thầm với Trang Tiểu Đình: "Mẹ anh nói bà ấy từ lâu vì ông bà nội không còn đau buồn nữa, sao cậu lại vẫn cố chấp như vậy chứ?”

Vào giữa tháng sáu, một thông báo từ nhà máy dệt bông đã khiến các hộ gia đình trong con hẻm xôn xao.

Chính sách của nhà máy dệt bông trước đây là, khi công nhân nghỉ hưu, con cái có thể thay thế công việc của bố mẹ để vào làm trong nhà máy. Nếu công nhân chưa nghỉ hưu, con cái của họ nếu tốt nghiệp từ các trường trung cấp nghề, kỹ thuật hoặc trường nghề thuộc hệ thống dệt may, có thể xếp hàng chờ đợi để vào làm việc tại nhà máy.

Khi bản tin trên truyền hình phát tin về việc cắt giảm quân đội hàng triệu người, không ai trong con hẻm chú ý đến thông tin này, và cũng không ai nhận ra rằng tin tức này có liên quan mật thiết đến nhà máy dệt bông.

Khu quân sự được sáp nhập, nhân sự được tinh giản, không cần nhiều vải quân đội nữa, không cần nhiều công nhân nữa, và nhà máy dệt bông không còn nhận sinh viên tốt nghiệp từ các trường kỹ thuật và nghề nữa.

Gia đình nhà họ Ngô là những người bị ảnh hưởng đầu tiên. Trương Mẫn tốt nghiệp từ trường nghề dệt may.

Ngô San San là học sinh của trường trung cấp nghề sư phạm, công việc được phân bổ từ quốc gia, không chiếm chỉ tiêu vào nhà máy dệt bông của Ngô Kiến Quốc. Trương Mẫn vốn rất có hy vọng vào nhà máy dệt bông, đó cũng là lý do mà Trương A Muội đã khuyên Trương Mẫn học trường nghề dệt may.

Đã học suốt ba năm, sắp tốt nghiệp rồi. Nhà máy dệt bông đột nhiên không nhận học sinh tốt nghiệp từ trường nghề nữa.

Phụ huynh của học sinh tốt nghiệp năm nay từ các trường nghề hoặc trường nghề chuyên nghiệp đã tập trung đến văn phòng nhà máy, chặn đứng bí thư, ngăn cản giám đốc nhà máy, vừa khóc vừa yêu cầu giải thích.

Gia đình nhà họ Ngô đầy lo lắng. Ngô Kiến Quốc và Trương A Muội đã đi khắp nơi, tìm người, vận động các mối quan hệ.

Nhà máy dệt bông rối loạn, con hẻm hỏ đầy u sầu, nhưng trong khuôn viên trường trung học phổ thông, mọi thứ vẫn như thường lệ.

Mặc dù cùng một trường, nhưng yêu cầu nhập học của bộ phận trung học phổ thông cao hơn. Học sinh có nền tảng vững hơn, cạnh tranh khốc liệt hơn nhiều so với trung học sơ sở. Học bá Trang Tiểu Đình cảm thấy rất căng thẳng, thỉnh thoảng đã lén khóc mấy lần. Còn học sinh kém Lâm Đống Triết lại thích nghi rất tốt, rất tốt.

Mặc dù có áp lực học tập lớn, Lâm Đống Triết vẫn ăn ngon ngủ tốt.

Quy định của trường rất nghiêm, giáo viên chú trọng kỷ luật trong lớp. Lâm Đống Triết thường xuyên bị giáo viên gọi ra đứng phạt ở cuối lớp, nhưng cậu bình tĩnh tựa vào tường, nhắm mắt ngủ.

Trong buổi thể thao của trường, các bạn học khác mang sách vở ra sân vận động ôn tập, còn Lâm Đống Triết vung đôi chân dài, giành chiến thắng ở các nội dung 100 mét, 200 mét và tiếp sức.

- Điểm giữa kỳ được phát, Lâm Vũ Phong nhìn chăm chú vào sổ tay học sinh, im lặng không nói gì, Tống Oánh lo lắng hỏi: "Giáo viên nói gì vậy? Có phải giáo viên nói thành tích của Đống Triết không tốt?"

- Lâm Vũ Phong nói: "Lời nhận xét của thầy giáo là, thành tích của Đống Triết còn rất nhiều tiềm năng để cải thiện."

Tiếng Trung là một ngôn ngữ sâu sắc và phong phú. Tống Oánh thì đơn giản, không nghe ra được hàm ý ẩn sau, vui vẻ đi nấu cơm.

- Lâm Vũ Phong nhìn vào bảng xếp hạng lớp, khéo léo hỏi: " Tiểu Đình đứng trong top 10 đúng không? Thành tích của con bé cao hơn con nhiều như vậy, con không thấy buồn à?"

Lâm Vũ Phong nói xong liền hối hận, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu con trai yêu quý, Lâm Đống Triết.

- Lâm Đống Triết hoàn toàn không bận tâm: " Trang Tiểu Đình là học sinh xuất sắc. Nếu ai cũng học tốt, ai cũng là học sinh xuất sắc thì điều đó là không thể. Có học sinh xuất sắc thì nhất định sẽ có học sinh kém.

- Lâm Đống Triết lại bổ sung thêm một câu: "Chú Trang khuyên mẹ học văn bằng đại học từ xa.Mẹ nói một nữ công nhân dệt may học tiếng Anh làm gì. Ba, ba cũng nói qua, những kiến thức học trong sách vở và những gì dùng trong công việc là không liên quan, cố gắng đạt 100 điểm cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Lâm Vũ Phong thở dài. Tư tưởng này quá hợp lý, logic này quá đúng, anh ta thậm chí không thể đáp lại được.

Lâm Vũ Phong tiếp tục đọc sổ tay học sinh. Quả thật, thầy giáo cũng đồng tình với anh, phần nhận xét cuối cùng viết rằng: "Học sinh Lâm Đống Triết có khả năng chịu áp lực tốt, tâm lý lành mạnh, hòa nhập tốt với các bạn học..."

Mặc dù thành tích của Lâm Đống Triết không tốt, nhưng chàng trai được yêu thích nhất trong trường không phải là học sinh có thành tích tốt nhất hay là học sinh được thầy cô yêu quý nhất. Cậu có ngoại hình đẹp, thể thao giỏi, tính cách vui vẻ, lạc quan, là nhân vật nổi bật trong trường.

Với vài chiếc huy chương ở các môn thể thao cộng với thành tích nổi bật của cậu ở cấp trung học cơ sở trong các lĩnh vực rubik và khiêu vũ. Lâm Đống Triết thuộc kiểu học sinh đi dọc hành lang với tay nhét vào túi quần, đằng sau thỉnh thoảng có những cô gái nhỏ thì thầm bàn tán.

Trường trung học phổ thông là nước, còn Lâm Đống Triết là cá. Học sinh kém Lâm Đống Triết tại trường trung học phổ thông số một như cá gặp nước.
Hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, gió trong lành thổi qua đỉnh núi; hắn ngang ngược thì mặc hắn ngang ngược, ánh trăng chiếu sáng con sông lớn; hắn tự ác, hắn tự tồi, còn tôi chỉ cần một hơi thở chân thành là đủ.

Trời dần tối, sân bóng rổ không còn học sinh nào Lâm Đống Triết chơi xong bóng, ba bước hai bước chạy lên tòa nhà lớp học để lấy cặp sách.

Không ngờ, trong lớp tối đen còn có một người. Hơn nữa, có vẻ như là một học sinh ngoan, Trang Tiểu Đình, người lẽ ra đã phải về nhà từ sớm.

Bên ngoài trời đã tối, một tia nắng chiều chiếu lên bảng đen, phản chiếu một vệt ánh sáng đỏ rực. Nhờ vào ánh sáng mờ mờ đó, Lâm Đống Triết mới mơ hồ nhận ra bóng dáng của Trang Tiểu Đình. Cô đang cúi đầu trên bàn, mặt vùi vào trong tay, lén lút khóc thầm.

- Hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong lớp lại không có ai khác. Lâm Đống Triết buộc phải vi phạm quy tắc không chính thức 'nam nữ học sinh trong trường trung học phổ thông không nói chuyện với nhau', cố gắng tiến thêm vài bước, nói: " Trang Tiểu Đình, sao cậu còn chưa về nhà? Có phải vì bài kiểm tra hôm nay không làm tốt không? Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ thôi, không quan trọng đâu."

Trang Tiểu Đình không nói gì.

- Lâm Đống Triết đứng không được, ngồi cũng không xong, đành tiếp tục vụng về an ủi: "Chú, dì rất thoải mái, sẽ không vì một bài kiểm tra nhỏ mà mắng cậu đâu."

- Lâm Đống Triết thử mở lời an ủi thêm: "Giáo viên có phê bình cậu không?"

- Trang Tiểu Đình nghẹn ngào: "Lúc nãy giáo viên gọi tớ vào văn phòng nói chuyện. Tôi nói là không ôn tập tốt, giáo viên cũng không nói gì..."

- Lâm Đống Triết ngạc nhiên: "Giáo viên còn không phê bình cậu, sao cậu lại khóc... Vậu cậu buồn cái gì?”

- Trang Tiểu Đình giấu mặt trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: "Lúc nãy giáo viên nói, 'Tôi từng dạy anh trai em, anh trai em học toán rất giỏi. Tôi đột nhiên không biết nói gì nữa, đầu óc trống rỗng."

- Trang Tiểu Đình nghẹn ngào không ngừng: "Trong văn phòng có mấy thầy cô, ai cũng nghe thấy giáo viên dạy toán nói vậy, họ đều nhìn về phía tôi. Bây giờ tôi ngồi đây, cứ nghĩ đi nghĩ lại cảnh đó, không thể quên được, sẽ không thể quên trong suốt cả tuần tới."

- Lâm Đống Triết không hiểu: "Câu chuyện không phải đã nói xong rồi sao? Sao cậu còn suy nghĩ đi suy nghĩ lại thế?"

- Trang Tiểu Đình im lặng một lúc: "Tôi cũng không thích như vậy, tôi cũng không muốn cứ suy nghĩ mãi, nhưng tôi không thể kiểm soát được tôi."

- Lâm Đống Triết gãi đầu: " Trang Tiểu Đình. Hồi nhỏ, tôi thường bị gọi phụ huynh. Có lần tôi ngồi đợi mẹ ở văn phòng, nghe thấy cô giáo than vãn, 'Mẹ của Lâm Đống Triết sao còn chưa đến? Tôi muốn về sớm.' Trang Tiểu Đình, lúc cậu nói chuyện với thầy cô, có thể thầy cô hoàn toàn không chú ý đến phản ứng của cậu, chỉ nghĩ đến việc về sớm, các thầy cô khác cũng có thể vậy, họ chỉ nghĩ đến giờ về nhà nấu cơm thôi."

- Trang Tiểu Đình nghe câu "Mẹ của Lâm Đống Triết sao còn chưa đến? Tôi muốn về sớm" thì bật cười một tiếng, nhưng khi Lâm Đống Triết nói xong, nét mặt của cô lại trầm xuống.

- Trang Tiểu Đình vẫn kiên quyết: "Nhưng tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về cảnh đó. Cậu không phải tôi, cậu không hiểu đâu."

- Lâm Đống Triết không quan tâm: "Sao lại không hiểu? Từ nhỏ, cô giáo luôn nói, 'Em và Trang Tiểu Đình là hàng xóm, cô bé hiểu chuyện, còn em thì nghịch ngợm'. Mẹ tôi cũng suốt ngày nói: 'Nhìn xem Trang Tiểu Đình, luôn làm bố mẹ yên tâm.' Cậu xem mình có để ý không? Tôi vẫn không phải luôn coi cậu là bạn tốt của tôi sao."

- Lâm Đống Triết nói: “Đừng tưởng tôi không hiểu, tôi hiểu hết, cả Bằng Phi cũng hiểu. Cậu ấy ở trường, giáo viên thường nói: ‘Em họ, anh họ của cậu ấy thành tích rất tốt, còn cậu ấy là người kéo điểm trung bình của gia đình xuống.’ Cậu xem Bình Phi có suy nghĩ mãi về những lời vớ vẩn đó không? Những lời này, chúng ta cứ để ngoài tai, vào tai trái ra tai phải thôi.”

Trang Tiểu Đình bị cách suy nghĩ đơn giản, thẳng thừng này làm nghẹn lời.

- Lâm Đống Triết tiếp tục nói: “Nếu cậu muốn mãi suy nghĩ mãi không thôi, mình không cản cậu. Hôm nay cậu không đi xe phải không? Tôi sẽ chở cậu về nhà, cậu ngồi sau xe tôi, từ từ suy nghĩ, đến giờ chúng ta phải về nhà ăn cơm rồi.”

Gió đêm thổi nhẹ, không khí thoang thoảng hương thơm, gió thổi vào chiếc áo thun rộng của Lâm Đống Triết, khiến lưng áo phồng lên trước mặt Trang Tiểu Đình.

- Trang Tiểu Đình bất ngờ hỏi: “Sao cậu biết tôi thích suy nghĩ lung tung?”

- Lúc này là giờ cao điểm sau khi tan ca, Lâm Đống Triết liên tục quay tay lái, linh hoạt vượt qua các phương tiện khác trong dòng xe đạp đông đúc. Cậu vượt qua hai chiếc xe rồi trả lời Trang Tiểu Đình: “Từ nhỏ mình đã học cách đoán tâm trạng mẹ. Nếu mẹ vui thì mình có thể nghịch một chút, nếu mẹ không vui thì mình phải giữ mình nghiêm túc hơn. Mình có thể đoán được mọi người xung quanh đang nghĩ gì.”

- Lâm Đống Triết tự mãn nói: “Tôi cũng đối xử như vậy với anh cậu, có những chuyện có thể kéo anh ấy vào cùng làm trò nghịch ngợm, có những chuyện thì không thể. Vì vậy anh trai của cậu thích tôi.”

Trang Tiểu Đình cười khúc khích một tiếng.

- Lâm Đống Triết hỏi lại: “Tôi và Bằng Phi đều không hiểu. Bố mẹ cậu yêu thương cậu, thầy cô thích cậu, sao cậu vẫn cứ suốt ngày suy nghĩ linh tinh như vậy?”

Trang Tiểu Đình vẫn im lặng. Cô không kiềm chế được mà nhớ lại mùa hè năm đó, khi cô và anh trai về nhà ông bà để tiễn cô và Bằng Phi. Bà nội nhân lúc Trang Đồ Nam không có mặt, cười tủm tỉm nói với cô: “Nếu không phải vì thành tích của con và anh trai tốt, thì bố con đã không cần mẹ con rồi.”

Trang Tiểu Đình nhớ lại rõ ràng nụ cười trên mặt bà nội và giọng nói đầy ác ý, nhớ lại cảm giác sợ hãi và rùng mình trong khoảnh khắc đó.

Trên làn đường dành cho xe cơ giới, một chiếc xe buýt đi qua, không khí tràn ngập mùi xăng nồng nặc, Trang Tiểu Đình cảm thấy choáng váng, rồi lại nhớ lại cuộc trò chuyện mà vô tình nghe được giữa bố mẹ. Trang Siêu Anh thở dài vì gia đình đang gặp khó khăn tài chính. Nhà họ Lâm thỉnh thoảng mời ăn cơm hay mua đồ cho bọn trẻ, làm họ có chút khó xử. Hoàng Linh cũng nói, hai đứa trẻ có thành tích tốt là niềm tự hào lớn nhất của gia đình.

- Tiếng thở dài của Hoàng Linh dường như vang lên trong đầu cô: “Hôm đó, Tống Oánh lén lút nói với em, gần đây công ty không trả lương. Nếu em thiếu tiền, cô ấy sẽ cho em vay. Em biết cô ấy là người tốt, nhưng cùng làm ở một đơn vị, em có thâm niên lâu hơn cô ấy, chức vụ cũng cao hơn… Ai da, Nhà học Lâm giờ có tiền, nếu không phải vì thành tích của Tiểu Đình tốt hơn Đống Triết, em thật sự không dám giao du với Tống Oánh nữa.”

- Trang Siêu Anh cũng nói: “Giữa người với người mà không so sánh thì không thể, may mắn là hai đứa con nhà chúng ta đều rất xuất sắc.”

- Lâm Đống Triết không biết Trang Tiểu Đình đang nghĩ gì, tiếp tục khuyên nhủ như một người anh lớn: “Làm người thì phải vui vẻ, cái đó mới quan trọng…”

- Trang Tiểu Đình đột nhiên hỏi: “Cậu lén vào phòng chiếu phim xem phim rồi phải không? Gần đây Hướng Bằng Phi cũng hay nói câu này bằng tiếng Quảng Đông.”

- Lâm Đống Triết tránh né không trả lời, tiếp tục nói: “Làm người thì vui vẻ là quan trọng nhất. Có người gọi Hướng Bằng Phi là ‘người Quý Châu’, ‘người nhà quê’. Cậu ấy chỉ đánh cho người đó hai cái là xong, không để trong lòng. Còn có người gọi Chu Thanh là ‘tiểu Tân Cương’, cô ấy lại để trong lòng, suốt ngày mặt mày u sầu. Nhiều khi, chuyện gì không để trong lòng thì nó cũng chẳng là chuyện gì cả.”

Trang Tiểu Đình cảm thấy lời này có chút không đúng, nhưng lại không hoàn toàn sai, một lúc lâu cô không biết phản bác thế nào.

Tiếng còi của xe tải thi thoảng vang lên, trong tiếng ồn ào đó, Lâm Đống Triết thổi một hồi còi nhẹ.

Trang Tiểu Đình chú ý nghe một lúc, mơ hồ nhận ra đó là giai điệu của bài ‘Tử Trúc Điều’

Âm thanh nhẹ nhàng của tiếng còi như có ma lực, gió đêm và tiếng còi du dương dường như xua tan mọi ưu sầu trong lòng Trang Tiểu Đình. Cô khẽ khàng hát theo, lặng lẽ kết hợp với giai điệu du dương của bài hát dân gian Giang Nam, tạo thành một không khí mềm mại, huyền ảo.