Bồ Tát thật là ưu ái, điểm thi của Lâm Đống Triết chỉ cao hơn điểm chuẩn vào lớp trường trung học phổ thông số một đúng một điểm, nhưng cậu ấy vẫn lọt vào được trường Trung học phổ thông số một.
- Tống Oánh vui mừng khôn xiết, còn Lâm Vũ Phong thì dặn dò vợ không ngừng: "Thầy Trang đã không ít lần kèm cặp toán cho Đống Triết, còn Hướng Bằng Phi chỉ vào được trường trung học phụ thuộc. Thầy Trang chắc là không vui đâu, em nhớ khiêm tốn khi ra ngoài."
- Tống Oánh rất chu đáo, đáp lại: "Vậy thì em chỉ mời chị Linh và Tiểu Đình đi ăn, không mời thầy Trang."
Lâm Vũ Phong dặn vợ phải khiêm tốn, nhưng chính anh cũng không thể nén nổi niềm vui trong lòng. Xe đạp đã được chuẩn bị sẵn sàng, không cần vé xe đạp nữa. Lâm Vũ Phong nhớ lại khi Trang Đồ Nam vào trường trung học cơ sở đã có chiếc xe đạp của riêng mình, nên đã đi cửa hàng mua cho Lâm Đống Triếtmột chiếc xe đạp hiệu vĩnh cửu.
Tống Oánh lại là người có tiền và thích thể hiện, quyết định tổ chức một buổi ăn mừng nhỏ. Ban đầu, cô muốn mời mọi người đi nhà hàng ăn, nhưng hai chị em Ngô San San và Trương Mẫn lại đề nghị đi đến một quán kem mới mở trong thành phố. Trương Mẫn đã nói: " Cửa hàng đồ uống lạnh theo phong cách tiểu tư sản và thời thượng." Tống Oánh nghe lời, chọn một ngày chủ nhật để mời ba người mẹ và các cô gái đi ăn kem.
Quán kem nằm ở khu phố cổ, gần bờ sông. Ba bà mẹ và ba cô gái lần lượt ngồi xuống bên hai chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Các bà mẹ một bàn, Uống rượu nếp hoa quế và rượu mơ xanh, còn ba cô gái ngồi tại bàn khác, ăn kem.
Cửa sổ mở rộng, làn gió ấm nhẹ nhàng thổi qua, ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên mặt sông. Một chiếc thuyền lái nhẹ nhàng lướt qua, sóng nước lăn tăn phía sau thuyền. Ba người mẹ đều là lần đầu tiên đến một quán kiểu "tiểu tư sản", cảm giác có chút mơ hồ.
Trong rượu nếp có thêm vài bông hoa đậu biếc, những cánh hoa quế màu vàng nhạt kết hợp với hoa đậu biếc màu xanh lam nhạt được đặt trong chiếc bát thủy tinh trong suốt trông thật đẹp mắt.
- Trương A Muội lại múc thêm một muỗng đường nâu đỏ vào trong bát và nhẹ nhàng khuấy đều, nói: "Chúng ta nên ra ngoài vài lần nữa, phụ nữ, phải biết đối xử tốt với chính mình."
- Hoàng Linh cười: "Lần này là Tống Oánh mời, lần sau ai sẽ trả tiền đây?"
- Trương A Muội cười đáp: "Có thể là tôi. Năm sau hai cô con gái nhà tôi được phân công vào đơn vị tốt, tôi sẽ mời, chắc chắn mời."
Trong cửa hàng bên kia sông có người hát ca khúc bình đàm. Tống Oánh nhìn chiếc thuyền lái trên mặt sông, nghe tiếng ca êm dịu từ bờ đối diện, một lúc lâu không trả lời, dường như lạc vào suy tư.
- Hoàng Linh khẽ chạm vào cánh tay cô, Tống Oánh mới bừng tỉnh lại, nói: "Không biết tại sao, em đột nhiên nhớ đến mùa hè ngày xưa của mình."
Câu nói đơn giản ấy, cả Hoàng Linh và Trương A Muội đều hiểu rõ nỗi buồn đằng sau.
- Hoàng Linh trêu cô ấy: "‘Mùa hè của tuổi trẻ’. Tống Oánh, em đọc tạp chí không uổng rồi, giờ nói chuyện cứ như thơ vậy."
- Trương A Muội thì thầm: "Mấy hôm trước, tôi gặp Tiểu Mẫn và các bạn của con bé trên phố. Tiểu Mẫn không nhìn thấy tôi, cùng các bạn vừa nói vừa cười đi qua. Tôi nhìn theo bóng lưng của tụi nhỏ rất lâu."
- Tống Oánh nói: "Trước đây em rất thích đi dạo phố. Trên phố cửa hàng nào mới mở em đều biết. Lần này nếu không phải Tiểu Mẫn giới thiệu, em còn không biết có quán đồ uống kiểu ‘tiểu tư sản’ này. Họ nói là từ này đúng không?"
- Tống Oánh thở dài: "Đôi khi em cảm thấy mình vẫn còn trẻ..."
- Hoàng Linh tiếp lời: "Nhưng bây giờ đã trở thành một người phụ nữ trung niên, đi cầu xin bồ Tát để con cái thi đỗ vào trường và tìm công việc."
- Nói đến con cái, Trương A Muội trêu chọc Tống Oánh: "Hôm nay cô mời chúng tôi ăn đồ lạnh, nhưng không dẫn Đống Triết đi, về nhà cậu ấy có khóc lóc, mắng cô không có nghĩa khí đó chứ?"
- Tống Oánh bình tĩnh nói: "Không sao đâu. Thằng bé biết chúng ta ra ngoài, nó và Đồ Nam đang xem trực tiếp Olympic đó."
Gia đình nhà họ Trang vẫn chưa mua tivi. Lâm Vũ Phong đã mang tivi vào phòng của Động Triết để tiện cho người nhà Trang, đặc biệt là Trang Đồ Nam về nhà trong kỳ nghỉ hè có thể xem Olympic.
Khi nghỉ giữa giờ, Lâm Đống Triết đi lấy nước giải khát trong tủ lạnh của nhà bếp. Trang Đồ Nam vô tình ngoái đầu lại, nhìn thấy một vài quyển tạp chí và sách mỏng bị kẹp giữa giá sách và tường, tưởng là chúng bị rơi vào đó, liền kéo giá sách ra và kéo tạp chí cùng sách ra ngoài.
Trang Đồ Nam nhìn những cuốn sách và tạp chí Bác sĩ gia đìnhmà cậu kéo ra, không khỏi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Lâm Đống Triết mang hai chai nước giải khát vào phòng. Trang Đồ Nam ngẩng đầu lên nhìn, mãi đến lúc này cậu mới nhận ra, đứa bé theo sau cậu lúc nào không biết đã lớn lên mà cậu không hay. Dáng người cao gầy, các đường nét trên mặt cũng dần rõ ràng, với cặp lông mày kiếm và đôi mắt sáng, trông khá điển trai.
- Trang Đồ Nam cầm tạp chí Bác sĩ gia đình đùa: "Động Triết, anh chẳng ngờ cậu lại quan tâm đến y học."
Lâm Đống Triết không trả lời.
- Trang Đồ Nam mở tạp chí Bác sĩ gia đình, lật nhanh tới mục Giới thiệu về giới tính, rồi lật tiếp đến trang Những điều cần biết khi mới cưới, chỉ vào đó nói với Lâm Đống Triết: " Đống Triết, những thứ này chỉ nên xem thôi, đừng xem quá nhiều."
- Trang Đồ Nam tò mò hỏi: "Lấy ở đâu vậy?"
- Lâm Đống Triết mở chai nước giải khát, uống một ngụm: "Còn có thể là ở đâu? Cái ông bán sách ở quầy sách ấy. Ông ấy bày bán rất nhiều cuốn sách như vậy.”
- Quả thật, ông chủ quen thuộc của quầy sách đã mở rộng thêm một mảng kinh doanh mới. Trang Đồ Nam phải thừa nhận: "Anh cứ tưởng ông ấy không kiếm được tiền từ cậu nữa, không ngờ ông ấy lại có đầu óc kinh doanh đấy."
- Lâm Đống Triết không phục: "Là em và Bằng Phi cùng mua đấy. Anh đừng chỉ nói em."
- Trang Đồ Nam nghe nói Bằng Phi cũng tham gia, ngẩn người một lúc, rồi không khỏi trở nên nghiêm túc: "Phòng của Bằng Phi cũng có à?"
- Lâm Đống Triết lắc đầu: "Bọn em không dám để ở nhà anh, tất cả đều để trong phòng em."
- Trang Đồ Nam nghiêm mặt nói: "Dù là trong đại học, chủ đề này cũng không nên thảo luận, không thể công khai hay riêng tư. Đống Triết, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu bị trường trung học phổ thông số một biết, ghi vào hồ sơ thì sau này cậu thi đại học sẽ bị ảnh hưởng đấy."
- Trang Đồ Nam im lặng một lát: "Nếu thực sự muốn xem, thì phải giấu đi cho kỹ, không thể để ở sau giá sách như vậy, hãy tìm chỗ kín đáo hơn mà giấu."
- Lâm Đống Triết nắm bắt ngay được lời của Trang Đồ Nam: "Anh Đồ Nam, anh nói trong trường đại học không thể thảo luận... về 'chuyện này', vậy có thể yêu đương không?"
- Trang Đồ Nam bị ba chữ "yêu đương" đột ngột làm cho bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cảnh giác hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu
không có ý gì chứ?"
- Lâm Đống Triết vội vàng phủ nhận: "Em chỉ nghe mẹ anh và mẹ em nói là chị Trương Mẫn hình như có bạn trai. Em chỉ tò mò xem trong trường đại học có thể yêu đương không thôi."
- Trang Đồ Nam kiên quyết nói: "Trong trường đại học không thể yêu đương. Thực sự có người nói chuyện riêng, và sẽ bị báo cáo, thậm chí bị xử lý hành chính, mất học bổng, ảnh hưởng đến việc phân bổ công tác sau khi tốt nghiệp."
Lâm Đống Triết có vẻ không hiểu lắm, chỉ ậm ừ một tiếng.
- Trang Đồ Nam có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, thở dài, như đang giải thích cho Lâm Đống Triết nhưng cũng giống như tự thuyết phục bản thân: "Tỉ lệ thành công của tình yêu đại học rất thấp, lại còn vấn đề phân bổ công tác nữa. Nhà nước lo công việc cho các cậu, Bạn trai bạn gái rất khó ở bên nhau.”
- Lâm Đống Triết càng ngơ ngác hơn: "Phân bổ tốt nghiệp?"
- Trang Đồ Nam dường như đang tự nói một mình: "Trước khi tốt nghiệp đại học. Sau khi trường công bố kế hoạch phân bổ, theo như những anh chị khóa trước kể, những cặp đôi không được phân công cùng một nơi thì chắc chắn chia tay, còn những người được phân về cùng một chỗ thì nhanh chóng yêu đương lại với nhau, rất thực tế."
- Lâm Đống Triết rất nhạy bén: "Anh Đồ Nam, anh mới vào đại học mà đã biết nhiều vậy, anh đã tìm hiểu rồi hả?"
- Trang Đồ Nam cười khổ: "Cần phải tìm hiểu sao? Giáo viên hướng dẫn đã nói, cảnh cáo bọn anh không nên yêu đương."
Chương trình Olympic lại bắt đầu, hai người tiếp tục ngồi trước quạt điện, uống nước tăng lực và xem TV.
- Trang Đồ Nam đột nhiên nói thêm: "Chỉ được giấu trong nhà cậu, không được giấu trong nhà anh, cũng đừng làm ảnh hưởng đến Tiểu Đình đấy."
- Lâm Đống Triết không vui nói: "Anh Đồ Nam, em ngu ngốc à? Chúng ta đã cố gắng tìm mọi cách giấu cô ấy, nếu cô ấy biết rồi thì chẳng phải là cả hai gia đình đều biết sao?"
Sau khi kết thúc kỳ Olympic, Lâm Đống Triết về quê thăm gia đình ở Phúc Kiến. Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Hướng Bằng Phi đã từ Quý Châu về Tô Châu.
Trước khi về Thượng Hải, Trang Đồ Nam gọi Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết lại cùng nhau, dặn dò kỹ càng.
- Trang Đồ Nam khuyên bảo nhiệt tình: "Anh không nói không cho các cậu xem. Hai cậu không sợ trời, không sợ đất. Anh nói rồi các cậu cũng làm theo ý mình. Nhưng anh phải nói rõ những liên quan lợi hại cho các cậu rõ. Các cậu còn nhỏ, đừng để sự tò mò nhất thời hủy hoại tương lai."
- Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết liếc nhau một cái, thầm nghĩ: " Thế hệ mới của trưởng phòng giáo dục nhà họ Trang đã xuất hiện rồi.”
- Trang Đồ Nam nói đến khô cả miệng: "Cách tốt nhất là đừng xem, đừng xem, đừng xem. Ít nhất đừng mang những cuốn sách này đến trường, đừng cho bạn bè mượn xem. Nếu bị tố cáo hoặc bị trường bắt gặp, kỷ luật còn nhẹ thì thôi, nhưng việc bị đuổi học cũng có thể xảy ra."
- Vì phòng ngủ ít, gia đình nhà họ Trang phải thường xuyên chuyển đổi vị trí của mấy đứa trẻ — Hướng Bằng Phi đã trở về, Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi tạm thời ngủ ở phòng nhỏ, còn Trang Tiểu Đình lại ngủ trở lại trong căn phòng nhỏ ở phòng ngủ lớn.
Phòng ngủ của Trang Đồ Nam và phòng ngủ của Lâm Đống Triết chỉ cách nhau một bức tường. Một buổi tối, Lâm Đống Triết ở phía bên kia của bức tường gõ "cốc cốc cốc". Hướng Bằng Phi đứng ở cửa sổ hét lớn: "Ồn ào gì thế? Không cho người ta ngủ à?"
- Lâm Đống Triết cũng chạy tới cửa sổ và hét lại: "Đập muỗi, xong ngay đây."
May mà cả hai cửa sổ đều có lưới bảo vệ, nếu không chắc chắn hai người này sẽ lao vào nhau và đấm thẳng vào mặt đối phương.
Trang Đồ Nam lại một lần nữa không thể ngừng nhớ lại cảnh tượng cậu và Lý Giai ở căn nhà cũ trong con hẻm.
Những tháng gần đây, cậu không chỉ liên tục nhớ lại những khoảnh khắc đó. Hơn nữa, cậu thường xuyên vô thức suy nghĩ về tất cả các chi tiết trong cách hai người tương tác với nhau. Từ lần "tình cờ gặp" trên đường, thảo luận trong lớp, đến những câu đùa khi Lý Giai phát tiền trợ cấp sinh hoạt cho cậu— Bạn tốt của Lý Giai là ủy viên đời sống, chịu trách nhiệm phát tiền trợ cấp và các loại thẻ, vé cho toàn bộ lớp. Lý Giai thường đứng bên cạnh giúp cô ấy đếm tiền và phiếu lương thực. Cậu mơ hồ cảm thấy rằng Lý Giai biết và không phản cảm với sự rung động của cậu.
- Trang Đồ Nam lặp đi lặp lại trong tâm trí những lời anh đã nói với Lâm Đống Triết: "Trong trường đại học nghiêm cấm yêu đương, nếu bị bắt gặp sẽ bị báo cáo, nhẹ thì bị khiển trách công khai, nặng thì bị xử lý hành chính, mất học bổng, ảnh hưởng đến phân công công tác."
Nhớ lại việc phân phối công tác sau tốt nghiệp, lời thở dài của anh trai nghiên cứu sinh đó như vang lên bên tai Trang Đồ Nam: "Thực tế cũng là vấn đề lớn, mấy cặp trong khóa của tôi, trước khi tốt nghiệp hầu như đều chia tay, còn hai cặp, sau một thời gian kiên trì, cuối cùng cũng phải chia tay. Những tình cảm không có thành tựu, tốt nhất vẫn nên chôn giấu trong lòng."
Trang Đồ Nam lại một lần nữa kìm nén cảm xúc trong lòng mình.
Mưa liên miên không hay biết mùa xuân đã qua, chỉ khi trời tạnh mới nhận ra mùa hè đã đến lâu. Niềm vui trong khoảnh khắc mưa xuân ở con hẻm nhỏ kéo dài đến mùa hè oi ả.
Mùa hè năm 1984, mặt trời đặc biệt chói chang, thời tiết đặc biệt nóng, tiếng ve kêu đặc biệt ồn ào. Trong sân nhỏ đã có ba học sinh sắp lên trung học phổ thông. Lâm Đống Triết và Trang Tiểu Đình vào lớp 10 trường Trung học phổ thông số một, còn Hướng Bằng Phi vào lớp 10 trường trung học phổ thông phụ thuộc.
Trang Siêu Anh thấy con gái và cháu trai đều đã vào trung học phổ thông, quyết định đăng ký học giáo dục đại học cho người lớn, phấn đấu lấy bằng cao đẳng từ hệ đào tạo từ xa.
Trang Siêu Anh người đã một mình nâng cao trình độ học vấn của thế hệ tiếp theo, bắt đầu thuyết phục những người trưởng thành trong sân cùng đăng ký khóa học đào tạo từ xa với anh.
Lâm Vũ Phong thấy Trang Siêu Anh là lại đi vòng đường khác, anh sợ Trang Siêu Anh sẽ thúc giục anh đi học thạc sĩ.
- Hoàng Linh lắc đầu: “Lấy bằng cấp phải học nhiều năm lắm. Dù có bằng cấp và thăng chức, mức lương cấp một cũng chỉ có bảy đồng. Em trồng rau, đan áo len còn kiếm được nhiều hơn thế. Nhà có chi tiêu lớn, thời gian học hay là để đan áo len đi.”
- Tống Oánh rất thành thật nói: “Học là để tiến bộ, thầy Trang, tôi không thích học, không cầu tiến bộ.”
Tống Oánh quả thật không cầu tiến bộ.
- Mỗi năm trước lễ Quốc khánh, nhà máy dệt bông sẽ tổ chức bình chọn người lao động xuất sắc và các thành viên tích cực lao động. Chủ nhiệm phân xưởng số hai gần như năm nào cũng phải trò chuyện với Tống Oánh: “Tiểu Tống này, lần này bầu chọn, cô lại thiếu hai phiếu. Năng lực công tác của cô rất mạnh, sau này chỉ cần kiềm chế một chút tính nóng. Thấy chuyện không vừa mắt thì bớt nói hai câu, thì thành viên tích cực lao động chắc chắn không chạy mất đâu.”
- Chủ nhiệm tận tình khuyên bảo, Tống Oánh chỉ hừ mũi một cái: “Chỉ có sáu đồng tiền thưởng thôi, vì mấy đồng tiền mà phải chịu ức chế cả năm, không đáng.”
Cô nàng cứng đầu Tống Oánh không quan tâm đến danh hiệu thành viên tích cực lao động. Nhưng từ khi Trang Đồ Nam đỗ vào Đại học Đồng Tế, cô đã có một ước mơ — Treo một dải lụa đỏ có dòng chữ 'Chúc mừng Lâm Đống Triết đậu vào đại học XX' trên cửa phòng giáo vụ của trường tiểu học phụ."
Sư phụ ở Hàn Sơn Tự khi nghe Tống Oánh kể về việc cô thường xuyên tức giận vì kết quả học tập của con, đã dạy cô một cách đơn giản để kiềm chế cơn giận: “Nữ hí chủ trước khi nổi giận, trước tiên, hãy thầm niệm 100 con số trong lòng."
Sức mạnh của ước mơ là vô cùng lớn. Hiệu quả mà chủ nhiệm không đạt được sau nhiều năm trò chuyện, nhưng kỳ thi trung học phổ thông đã làm được điều đó — Trong nửa năm Lâm Đống Triết ôn thi, Tống Oánh đã kiềm chế tính khí và sự sắc sảo của mình. Cô cố gắng ở nhà không tức giận. Bên ngoài, cô đối xử với các đồng nghiệp như cơn mưa xuân nhẹ nhàng và ấm áp. Mối quan hệ với mọi người đã cải thiện rất nhiều.
Trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Tống Oánh đã được quần chúng bầu chọn là thành viên tích cực lao động. "Người tích cực lao động,"
"Người tích cực,"
"Thành viên,"
"Viên.."
Tổ trưởng phân xưởng số một, Hoàng Linh, vẫn như mọi năm được bầu là " người lao động xuất sắc”. Ngoài phần thưởng là một tấm bằng khen và sáu đồng tiền thưởng, còn được khen thưởng một bao gạo nếp 10 cân và một hộp bánh gạo mặn.
Những người đoạt giải phải lên sân khấu nhận thưởng. Không biết có phải vì năm nay mùa thu trời quá nóng, mà lãnh đạo nhà máy đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, yêu cầu nhân viên nhận giải thưởng sau khi nhận thưởng phải nhảy một điệu múa tập thể một cách độc đáo.
Trang Siêu Anh và Lâm Vũ Phong đều là những người truyền thống, kiên quyết không chịu lên sân khấu cùng vợ nhảy múa — Lời nói nguyên văn của Trang Siêu Anh là, không muốn vì mấy cân gạo mà mất mặt. Lâm Vũ Phong thì nói thẳng: "Đàn ông lớn tuổi như tôi tuyệt đối không lên sân khấu uốn éo." Vì các ông bố không chịu lên sân khấu " Người giành giải nhất trong cuộc thi hát múa sôi động giữa các trường" " Lâm Đống Triết phải nhận nhiệm vụ trong hoàn cảnh cấp bách, dẫn các bà mẹ luyện múa.
Vào dịp trước lễ Quốc khánh, trong buổi lễ khen thưởng tại nhà máy dệt bông, sau khi những người đoạt giải "lao động xuất sắc" mang theo túi gạo, sau khi chụp xong ảnh tuyên truyền tập thể. Lâm Đống Triết xuất xuất hiện rực rỡ trong bộ sơ mi trắng, quần dài đen và giày da đen. Sau khi khiêu vũ một điệu nhảy khiêu vũ xã hội với Hoàng Linh theo phong cách chỉnh chu, cậu nhẹ nhàng ôm cô ấy và hoàn thành điệu nhảy.
Các "thành viên tích cưc lao động" sau đó lên nhận bằng khen. Lâm Đống Triết cười tươi đến mức lộ cả răng mà không thấy mắt, lại 'chạy vọt' lên sân khấu, vung đôi chân dài cùng Tống Oánh nhảy một điệu tango nóng bỏng và cuồng nhiệt.
- Chủ nhiệm liên tục cảm thán: "Chân con trai của Tống Oánh như thể không gắn với cơ thể, muốn xoay thế nào thì xoay, xoay kiểu nào cũng đẹp."
- Các đồng nghiệp đứng bên cạnh không ngừng gật đầu: "Chỉ riêng điệu nhảy này thôi, chọn Tống Oánh quả là không sai. Năm sau sẽ lại chọn cô ấy làm thành viên tích cực lao động."
Ảnh của Hoàng Linh và Tống Oánh cầm bằng khen đã được dán lên bảng vinh danh trước tòa nhà văn phòng của nhà máy, hoa xưởng thế hệ mới đang dần nổi lên — chiếc vương miện "hoa xưởng" này lại một lần nữa thuộc về nhà họ Lâm. Lâm Đống Triết trở thành nam "hoa xưởng" đầu tiên trong lịch sử của nhà máy dệt bông.
Năm 1984, trong sân nhỏ, có thêm ba học sinh trung học phổ thông.
Cô nàng cứng đầu Tống Oánh đã được bầu chọn bởi quần chúng và trở thành thành viên tích cực lao động.
Nhà họ Lâm lại có thêm một “hoa xưởng” nữa.