Mẹ con nhà họ Lâm đã trải qua một cái Tết đầy bất mãn.
Ngày mùng ba, cả hai mẹ con đều tức giận khi Lâm Đống Triết nhận được một phong bao lì xì là công khố phiếu.
Ngày mùng sáu, Lâm Đống Triết lại tức giận khi cậu nhận được một cuốn sách "Câu đố vui cho học sinh tiểu học".
Ngày mùng mười, cả hai mẹ con đều tức giận khi Lâm Đống Triết bị gia đình hàng xóm Trương đuổi ra ngoài.
Kể từ khi Trang Tiểu Đình và Ngô San San nhắc đến "Chương trình Tin tức buổi tối". Mỗi tối sau bữa cơm Lâm Đống Triết dù mưa hay gió cũng đều đi đến nhà ông Trương ở đầu ngõ để xem chương trình "Tin tức buổi tối". Lâm Vũ Phong nói không nên đến nhà người khác vào giờ ăn. Lâm Đống Triết nghe lời, mỗi ngày ăn xong bữa tối, để bát đũa xuống là cậu ta lại đi đến nhà ông Trương.
Lâm Đống Triết xem không hiểu chương trình tin tức nhưng cậu không kén chọn. Cứ ngồi nghiêm túc xem "Tin tức buổi tối", quảng cáo, phim truyền hình... có cái gì thì xem cái đó. xem mãi cho đến khi ông Trương tắt tivi rồi mới về nhà đi ngủ.
Ở trong ngõ, có rất ít gia đình có tivi nên những đứa trẻ khác cũng đến nhà ông Trương để xem tivi nhưng không đứa trẻ nào giống Lâm Đống Triết. Cậu ta nhất định phải xem xong chương trình truyền hình, khi màn hình xuất hiện những đốm tuyết mới về nhà.
Gia đình họ Trương đã nhiều lần ám chỉ Lâm Đống Triết nên về nhà sớm nhưng Lâm Đống Triết từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, đầu óc thiếu chút gì đó nên hoàn toàn không hiểu những ám chỉ này.
- Tối ngày mười, con trai của gia đình họ Trương nhìn Lâm Đống Triết và nói một câu: “Người nhỏ mà cái mông to”
- Lâm Đống Triết kỳ diệu là hiểu được câu đó. Cậu tức giận trở về nhà và kể cho Tống Oánh nghe: “Chú Trương chê con mông to, chiếm mất một cái ghế của nhà họ”
Là người luôn đi đầu trong xu hướng thời trang và mới mẻ vậy mà khi nào cô gái hoa xưởng lại phải chịu đựng sự đối xử như vậy. Tống Oánh tức giận nói “Từ nay không được đi nhà người khác xem tivi nữa, bố mẹ sẽ tiết kiệm tiền và mua tivi cho nhà mình”
Năm mới qua đi, người lớn đi làm, trẻ em đi học.
Năm mới, không khí mới. Sau Tết, trong hẻm nhỏ của họ đã có một sự thay đổi lớn - Công trình đô thị đã được thi công vào trong ngõ nhỏ. Ống nước đã vào đến trong sân. Những hộ gia đình trong ngõ nhỏ không còn phải xếp hàng dài mỗi sáng ở vòi nước công cộng ở đầu ngõ để lấy nước, cũng không phải ôm bụng chạy đi vệ sinh công cộng nữa.
Trong sân có thêm hai vòi nước, một cho nhà họ Trang và một cho nhà họ Lâm. Mỗi vòi nước có một đồng hồ nước riêng và một hộp sắt có khóa. Khi sử dụng thì mở khóa, thuận tiện cho việc tính toán phí nước.
Ở góc sân có thêm một nhà vệ sinh nhỏ.
Mùa xuân đến, cung văn hóa thanh niên Tô Châu truyền ra một tin tốt khiến tất cả các bậc phụ huynh, thanh thiếu niên trong thành phố đều đổ xô tới.
Cung văn hóa Thanh niên đã mở thêm một bộ phận mới — Cung thiếu nhi.
Các thầy cô ở Cung văn hóa Thanh niên đã mở một kỳ thi tuyển. Đối mặt với việc tuyển sinh cho trẻ em trong toàn thành phố nhằm chọn ra những đứa trẻ có tài năng nghệ thuật để học thanh nhạc và múa. Tất cả trẻ em trong ba gia đình đều tham gia tuyển chọn, chỉ có mỗi Trang Đồ Nam là không tham gia.
Do số lượng trẻ em đăng ký quá đông, các thầy cô chỉ có thể chọn lựa nhanh chóng. Trong một phòng, một nhóm trẻ em cùng nhau thực hiện động tác mở chân, uốn người. Các thầy cô sẽ dựa vào đó để đánh giá độ linh hoạt của cơ thể. Trong một phòng khác, một nhóm trẻ em hát hợp xướng. Các thầy cô chăm chú lắng nghe chất giọng của các em. Trước tiên, tập trung những đứa trẻ có giọng hát tốt vào một chỗ. Các thầy vỗ tay theo một nhịp điệu nhất định, yêu cầu các em vỗ tay lại theo cùng một nhịp điệu. Sau đó tiếp tục chọn ra những em có cảm giác bắt nhịp tốt.
Dưới cách chọn lựa đơn giản, thô bạo, nhanh chóng và hiệu quả. Trong con hẻm chỉ có hai đứa trẻ - và chỉ có hai đứa trẻ - đã được Cung Thiếu nhi chọn. Điều làm mọi người bất ngờ là, Lâm Đống Triết lại là một trong hai đứa đó.
Trang Tiểu Đình vì giọng hát chuẩn nên được chọn vào đội hợp xướng.
Lâm Đống Triết, với giọng hát to và thiếu độ chính xác nhưng lại có thể uốn dẻo cơ thể tốt đã được chọn học múa dân tộc.
Tống Oánh vui mừng khôn xiết lấy ra một miếng vải màu xanh da trời mà cô đã cất giữ rất lâu. Hoàng Linh thì dùng chiếc máy may cưới của mình. Cả hai bà mẹ dựa trên mẫu mới nhất trên bìa tạp chí tự thiết kế và cắt may làm cho Lâm Đống Triết một chiếc quần mới. Còn làm cho Trang Tiểu Đình một chiếc váy yếm.
Kể từ đó, mỗi chiều Chủ nhật Lâm Vũ Phong sẽ đạp xe chở hai đứa trẻ - Lâm Đống Triết ngồi nghiêng trên xà ngang của xe, còn Trang Tiểu Đình ngồi ngay ngắn trên ghế sau của xe - hào hứng trên đường tới Cung Thiếu nhi.
Gần con hẻm có một quầy sách nửa công khai nửa bí mật bán những bộ truyện tranh như “Tây Du Ký” hay “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Mỗi quyển chỉ 1 hoặc 2 xu. Lâm Đống Triết thường xuyên đến xem sách, Trang Tiểu Đình thỉnh thoảng cũng đến còn Trang Đồ Nam chỉ biết thở dài tiếc nuối.
Lý do Trang Đồ Nam không tham gia buổi tuyển chọn của Cung Thiếu Nhi và không được phép đọc sách vớ vấn là vì Trang Siêu Anh muốn cậu ấy tập trung ôn thi vào trường trọng điểm tỉnh.
Trang Siêu Anh là giáo viên của trường phụ thuộc vào nhà máy dệt bông. Trường tiểu học và trung học phụ thuộc của nhà máy dệt bông đều là những trường học bình thường. Trường học thì bình thường nhưng gần nhà. Con em của công nhân nhà máy dệt bông đều được vào học gần nhà. Cả người lớn lẫn trẻ em đều cảm thấy thoải mái và tiện lợi.
Trường trung học trọng điểm của thành phố Tô Châu - trường số một - là trường trọng điểm cấp tỉnh. Tỷ lệ đỗ rất thấp lại thêm việc tốt nghiệp trung học không mang lại lợi thế về việc làm. Nhà máy dệt bông không có truyền thống cho học sinh thi vào trường số một.
Việc phục hồi hoàn toàn kỳ thi đại học cùng với Hội nghị Khoa học và Công nghệ toàn quốc vào tháng Ba đã khiến Trang Siêu Anh nhạy bén nhận ra sự thay đổi lớn trong xu hướng. Trang Đồ Nam có thành tích khá ổn, vì vậy anh quyết định cho thằng bé một cơ hội thử sức.
Trên thị trường không có sách tham khảo liên quan. Trang Siêu Anh đã nghĩ đủ mọi cách để có được các đề thi tuyển sinh của trường số một trong hai năm gần đây. Sau đó xem lại sách giáo khoa tiểu học và tự mình chỉnh sửa những điểm trọng tâm và khó khăn trong hai môn Ngữ văn và Toán.
Trang Siêu Anh đã có được bộ đề thi thật, cũng đã chuẩn bị xong công tác tư tưởng cho Trang Đồ Nam. Mọi thứ đã sẵn sàng nhưng một cơn "sấm sét" có tên gọi "kỳ thi đại học" đã ập xuống sân nhỏ.
Trang Siêu Anh dự định sẽ mang Trang Đồ Nam đi ôn tập vào chủ nhật nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng việc "giúp đỡ kỳ thi đại học". Một việc ngoài tầm kiểm soát của mình — Kỳ thi đại học năm 1978 sẽ được tổ chức vào tháng 7. Thời gian rất gấp. Mấy thí sinh sáng chủ nhật đã đến gõ cửa sân nhỏ, đến để chép giáo án hoặc hỏi bài.
Tất cả đều là con của đồng nghiệp quen biết. Họ đã có mặt ngay ngoài cửa và không thể đuổi đi. Vì vậy Trang Siêu Anh đành phải chia thời gian giúp họ ôn tập.
Trang Siêu Anh vốn định nhẫn nhịn. Những thí sinh đến gõ cửa, anh ta nhẫn nhịn. Lý Nhất Minh không hỏi anh ta trước mang theo một người bạn mà anh ta không quen đến để hỏi bài, anh ta nhẫn nhịn. Nhưng khi Lý Nhất Minh hỏi câu hỏi dưới đây, anh ta suýt không kiềm chế được.
- Lý Nhất Minh hỏi: "Thưa thầy Trang, kỳ thi đại học chỉ còn vài tháng nữa. Em và bạn em có thể đến vào buổi tối để hỏi bài được không?"
- Trang Siêu Anh cố gắng nhẫn nhịn từ chối khéo léo: "Tối nào Tiểu Nam, Tiểu Đình cũng phải làm bài tập. Nhà thầy quá nhỏ, các em đến sẽ làm phiền bọn trẻ, thật sự không tiện."
- Người bạn của Lý Nhất Minh nghiêm túc nói: "Thầy Trang, em nghĩ thầy chưa phân biệt rõ đâu là việc quan trọng hơn. Kỳ thi đại học quan trọng hơn rất nhiều so với việc học của học sinh tiểu học”
Lâm Vũ Phong đúng lúc đang đẩy xe đạp và dẫn hai đứa trẻ ra ngoài. Tống Oánh thì đang phơi đồ trong sân. Cả hai đều nghe được câu nói này. Tống Oánh không thể nhịn cười, bật ra một tiếng cười khúc khích.
Tối trước khi đi ngủ, Tống Oánh vừa chải đầu vừa cười lại một lần nữa. Lâm Vũ Phong nhìn cô một cái đầy nghi hoặc.
- Tống Oánh mô phỏng lại câu nói: "Thầy Trang, em nghĩ thầy chưa phân biệt rõ đâu là việc quan trọng hơn”. Nếu là em, em sẽ không cho Lý Nhất Minh vào nhà."
- Lâm Vũ Phong dịu dàng nói: "Là trẻ con mà, không hiểu chuyện"
- Tống Oánh đáp: "Em hỏi chị Linh rồi, đứa trẻ kia không phải là con em của nhà máy chúng ta mà là bạn của Lý Nhất Minh quen biết ngoài xã hội. Tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện lại biết lợi dụng thời gian và công sức của thầy Trang để làm việc vặt."
- Tống Oánh kéo chăn lên và nằm xuống giường: "Anh không thấy à? Khi bạn của Lý Nhất Minh nói câu đó, sắc mặt thầy Trang thay đổi hẳn. Nhưng rồi thầy vẫn cho Lý Nhất Minh và bạn cậu ta vào nhà. Hai người đó ở đó hai tiếng đồng hồ mới đi"
- Lâm Vũ Phong cảm thán: "Thầy Trang đúng là người tốt"
- Trang Tiểu Đình đã ngủ rồi, Hoàng Linh thì thầm với chồng "Vậy sau này mỗi năm đều có kỳ thi đại học. Chẳng lẽ cả nhà phải suốt ngày dạy bài cho người khác sao?"
- Trang Siêu Anh nói một câu giống hệt như Lâm Vũ Phong: "Trẻ con không hiểu chuyện"
- Hoàng Linh nói: "Trẻ con không hiểu lễ nghĩa vậy người lớn cũng không hiểu sao? Hôm đó, cô Lý trong xưởng trước mặt bao người nói rằng: 'Việc giáo dục cho Nhất Minh nhà tôi đã giao cho nhà thầy Trang lo'. Cả xưởng đều nghe thấy, ai nấy đều bắt chước mà cười ầm lên. 'Từ giờ con cái cứ giao cho nhà thầy Trang' thì liệu sau này có phải lo lắng cho tất cả các đứa trẻ sẽ thi đại học không?”
- Trang Siêu Anh đáp: "Sao em cứ nói những chuyện không đâu vậy?"
Trang Tiểu Đình đang nằm trên giường bên cạnh trở mình một cái. Hoàng Linh không nói gì thêm.
- Hoàng Linh chờ một lúc thấy Trang Tiểu Đình thực sự đã ngủ say liền hạ thấp giọng hơn: "Đừng nói những chuyện này không có thực trong tương lai. Ngay hiện tại, họ đã bắt đầu ảnh hưởng đến Đồ Nam rồi"
- Trang Siêu Anh cũng đành bất lực: "Vậy phải làm sao? Em từ chối họ đến nhà là chúng ta quá vô tâm rồi. Nhìn thấy đứa trẻ nhà hàng xóm thất nghiệp ở nhà mà không giúp đỡ một tay à? Nếu lời này lan ra, người ta sẽ ném đá vào mình. Em nói xem phải làm sao?"
Hoàng Linh hiểu những lo lắng của Trang Siêu Anh là đúng nhưng cũng không biết phải nói gì.
Mối lo lắng của vợ chồng nhà họ Trang được Tống Oánh giải quyết một cách đơn giản và trực tiếp.
Vào Chủ nhật tuần thứ hai, Lý Nhất Minh và bạn của anh ấy đã đến từ sớm.
Trang Siêu Anh đã dậy đang đánh răng trong bếp. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ta vội vã đặt bàn chải xuống, súc miệng rồi chuẩn bị ra mở cửa.
Tống Oánh như một cơn lốc từ phòng phía tây lao ra, mở cửa sân một cách mạnh mẽ.
Tống Oánh rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy, mặc đồ ngủ và tóc rối. Cô không bận tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của hai người ngoài cửa. Nổi cơn thịnh nộ, gầm lên như sấm rền.
- "Gõ cái gì mà gõ? Sáng sớm thế này, không để người ta ngủ sao?"
- Bạn của Lý Nhất Minh giật mình lùi lại một bước, Lý Nhất Minh thì cứng nhắc nói: "Chúng con đến tìm Thầy Trang, Dì Tống cô cứ tiếp tục ngủ đi ạ"
- Tống Oánh mắng chửi một cách thô tục: "Ngủ cái gì mà ngủ? Các cậu gõ cửa rồi làm cả nhà thức dậy, sau đó lại ngồi trong phòng của Đồ Nam thảo luận bài vở. Cái chỗ bé tí như thế này, Đồ Nam không ngủ được, Đống Triết không ngủ được, mọi người đều không thể ngủ"
- Những người có quan hệ bên cạnh cũng đang la hét: "Sáng sớm mà gõ cửa, gõ, gõ, báo tang à”
Các nhà khác trong khu cũng bắt đầu mở cửa, vài người hàng xóm thò đầu ra ngoài nhìn.
- Lâm Vũ Phong ra khỏi phòng nhẹ nhàng nói với Lý Nhất Minh: "Nhất Minh à, các cậu đến sớm quá. Người lớn chúng tôi làm việc mệt mỏi cả tuần. Chủ nhật cũng muốn ngủ thêm một lúc, trẻ con thì càng không phải nói..."
Lâm Vũ Phong vừa cố gắng khuyên nhủ, vừa cố gắng kéo Tống Oánh quay lại trong phòng. Trang Siêu Anh cũng vội vã lau sạch bọt ở mép miệng, từ bếp bước ra cùng nhau khuyên nhủ Tống Oánh: "Tiểu Tống, xin lỗi, xin lỗi, cô đi nghỉ trước đi."
- Nhìn thấy tình hình sắp lắng xuống, thì bạn của Lý Nhất Minh bỗng nhiên nói một câu: "Chúng con cũng vì kỳ thi đại học..."
- Tống Oánh đẩy Lâm Vũ Phong ra, quay lại tiếp tục gào lên: "Nhất Minh, không phải tôi nói cậu đâu. Không nói một lời chào mà đã dẫn người không đáng tin cậy ngoài xã hội về nhà thầy Trang. Nhà thầy Trang còn có một cô gái nữa đấy. Hai phòng ngủ liên thông. Các cậu cuối tuần cứ ngồi lì trong phòng của anh con bé cả buổi. Bố mẹ các cậu thì cứ yên tĩnh ngủ trưa còn cô bé ấy? Đừng nói nghỉ ngơi, ngay cả chỗ đứng cũng không có."
“Người không đáng tin cậy” mặt đỏ bừng, không nói được lời nào.
Lâm Vũ Phong không khuyên nữa, để mặc vợ nói hết.
- Một người hàng xóm đến để hòa giải: "Tống Oánh, chúng nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện"
- Tống Oánh đáp lại: "Tôi thấy chúng nó hiểu đấy. Chỗ nhỏ như thế này. Đồ Nam, Tiểu Đình không có chỗ nào để ngồi chỉ có thể ngồi trên ghế nhỏ ngoài sân đọc sách. Chúng nó không thấy à?"
- Tống Oánh liên tiếp cười nhạt: "Thầy Trang đã dạy rất nhiều học sinh rồi đúng không? Nhưng kết quả thì sao? Đến Tết chẳng có ai đến chúc Tết Thầy Trang cả. Thầy Trang không nói ra nhưng trong lòng ông ấy có vui không?"
Vào buổi tối, Hoàng Linh và Trang Siêu Anh đến phòng phía Tây.
- Hoàng Linh đã quen với việc nói thẳng với Tống Oánh. Vì vậy cô không vòng vo mà trực tiếp cảm ơn: "Tống Oánh, hôm nay tôi không ra ngoài khuyên cô thật ra là vì có mấy câu tôi không tiện nói trước mặt hàng xóm láng giềng. Có một số chuyện cô có thể nói, nhưng tôi thì không. Hôm nay việc này coi như tôi thiếu cô một ân tình, một ân tình lớn."
Hoàng Linh nói rất thẳng thắng. Điều này khiến Tống Oánh vốn đang không vui vì Hoàng Linh không ra mặt trong buổi sáng đã cảm thấy thoải mái hơn: "Câu này có ý gì chứ? Đồ Nam mỗi ngày đều đưa Đống Triết đi học, còn phải nhắc nhở thằng bé không được vượt đèn đỏ. Kỳ nghỉ tết còn giúp đỡ hâm nóng thức ăn. Đồ Nam luôn chăm sóc Đống Triết, em đương nhiên phải đứng ra giúp Đồ Nam. À, sao anh chị không nói thẳng là muốn Đồ Nam thi vào trường số một, phải đảm bảo môi trường học cho Đồ Nam?"
- Hoàng Linh đáp: "Thi vào trường số một thì tôi không chắc chắn lắm, không muốn nói trước. Sợ nếu không thi tốt thì lòng tự trọng của Đồ Nam sẽ bị tổn thương."
- Trang Siêu Anh cũng nói: "Đồ Nam không cho chúng tôi nói. Bọn trẻ lớn rồi, lòng tự trọng cũng mạnh lắm"
- Tống Oánh nói: "Phì phì phì, Đồ Nam chắc chắn sẽ thi đậu."
- Tống Oánh lại nói tiếp: "Thêm nữa, em thật sự muốn ngủ nướng. Đừng nói là 'đùng đùng đùng' gõ cửa nữa. Vào nhà rồi còn phải lớn tiếng thảo luận bài vở trong phòng Đồ Nam, em chẳng thể nào ngủ được"
Lâm Vũ Phong bưng hai tách trà đến, đặt trước mặt vợ chồng họ Trang
- Lâm Vũ Phong đề nghị: "Thầy Trang, một số con em của các công nhân lần lượt đến nhờ giải đáp vấn đề thực sự đã gây phiền phức cho cuộc sống bình thường nên không phải là giải pháp lâu dài. Hay là nhân lúc hôm nay có chuyện. Thầy đi nói với Nhất Minh và những người khác. Bảo họ tập trung vào một ngày chủ nhật tại một chỗ nào đó để ôn tập, học hỏi và thảo luận với nhau. Thầy ấn định một thời gian cố định, ví dụ như lúc bốn giờ chiều. Đến giờ thì thầy lại qua giúp họ giải quyết những vấn đề mà họ tự giải không ra"
- Lâm Vũ Phong bổ sung thêm: "Mỗi nhà thay phiên nhau, ồn ào cũng sẽ thay phiên nhau. Các bậc phụ huynh chắc chắn sẽ ủng hộ thôi"
- Hoàng Linh vội vàng trả lời thay cho Trang Siêu Anh: "Được đó, chúng tôi cũng đã nghĩ tới cách này, chỉ là chưa dám nói ra"
- Tống Oánh cũng tán thành: "Chị Linh, phương pháp này có lợi cho cả hai bên. Chỉ có điều tội nghiệp thầy Trang. Chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi."
- Lâm Vũ Phong an ủi Hoàng Linh: "Mấy đứa trẻ này có lẽ chỉ thi thêm một hai lần nữa thôi. Sau này chắc chắn sẽ đều là những học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông tham gia kỳ thi đại học rồi. Học sinh trung học có nền tảng tốt, trường học cũng sẽ hướng dẫn ôn tập. Sẽ không làm phiền hàng xóm nữa."
- Tống Oánh không hiểu: "Học sinh tốt nghiệp năm nay đăng ký thì Lý Nhất Minh bọn họ không thể đăng ký à?"
- Lâm Vũ Phong đáp: "Đăng ký thì vẫn có thể nhưng căn bản của chúng đều yếu, không thể cạnh tranh với học sinh trung học chính quy"
- Tống Oánh ngẩn người hỏi: "Sao anh biết họ có nền tảng yếu?"
- Lâm Vũ Phong lắc đầu thở dài: "Tôi nghe bọn trẻ thảo luận bài tập trong phòng Đống Triết. Thầy Trang, thầy thật không dễ dàng gì. Tôi nghe mà huyết áp cũng tăng, mấy đứa này căn bản quá yếu. Trong số chúng, có lẽ chỉ một hai đứa có thể đạt được điểm số vào cao đẳng."
Trang Siêu Anh gật đầu, đồng ý với quan điểm của Lâm Vũ Phong.
- Tống Oánh nói: "Vậy nếu lần này lại không thi đỗ thì sao? Vẫn ở nhà thất nghiệp à?"
- Hoàng Linh thở dài bất lực: "Vì vậy mà Siêu Anh thật khó xử. Thật sự không thể từ chối, chỉ có thể hy vọng họ thi đỗ."
Tống Oánh nói cứng nhưng lòng mềm, cũng không biết nói gì thêm.
Trong ngõ nhỏ, mỗi nhà tự quét dọn phần đường trước cửa nhà mình, dọn dẹp kênh nước trước cửa nhà. Ba nhà Trang, Lâm, Ngô thay phiên nhau mỗi tháng một lần.
Tháng này đến lượt nhà họ Lâm dọn dẹp. Lâm Vũ Phong lẩm bẩm hai lần: "Không biết là ai dọn sạch trước cửa nhà. Tôi cầm chổi ra ngoài, phát hiện cửa đã sạch sẽ."
Tống Oánh tính toán thời gian một chút. Vào sáng sớm chủ nhật, khi trời mới vừa sáng cô lén lút tiếp cận cửa sân đột nhiên mở cửa ra.
Tống Oánh và Lý Nhất Minh cùng với “người không đáng tin cậy” đứng đối diện nhau qua ngưỡng cửa.
Tống Oánh là người dễ chấp nhận sự mềm mỏng nhưng lại không chịu được sự cứng rắn. Thấy hai người giúp đỡ thầm lặng. Trong lòng cô ấy cảm thấy khá khó chịu nhưng cô ấy đã là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: "Các cậu còn không mau chóng ôn tập cho tốt, thi đỗ rồi hẵng quay lại giúp thầy Trang quét dọn, nói cậu đấy, A, A..."
- “Người không đáng tin cậy” lầm bầm: "Tôi không gọi là Người không đáng tin cậy"
- Lý Nhất Minh ngượng ngùng nói: "Chú ấy là chú họ của con, họ Tống. Tên là Tống Hướng Dương.”
- Lâm Vũ Phong cũng mặc áo khoác đi ra, ngạc nhiên nói: "Anh là chú họ của Nhất Minh à? Anh không phải đang làm thanh niên trí thức ở nông thôn gần đây sao?"
- Tống Hướng Dương cúi đầu tiếp tục quét dọn, nói: "Tôi vào sớm vào thứ bảy, ngồi xe đường dài vào thành phố. Hỏi xong bài tập rồi tối chủ nhật lại ngồi xe về đội."
- Lâm Vũ Phong nói với giọng điệu bình thản, như đang trò chuyện với người quen: "Một chuyến đi phải mất bao lâu?"
- Tống Hướng Dương trả lời: "Hơn hai giờ."
- Tống Hướng Dương nói với giọng khàn khàn như tự nói với mình, cũng như giải thích với Tống Oánh: "Kỳ thi đại học thật sự rất quan trọng."
Tống Oánh vừa muốn cười vừa muốn khóc.
- Lâm Vũ Phong quay lại sân, một lát sau cầm xô nước ra nói với Tống Oánh: "Em vào nghỉ thêm chút nữa"
Tống Oánh nhìn chồng một chút, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Cuối cùng vẫn quay vào nhà. Lâm Vũ Phong đi theo sau hai người bọn họ, rải nước lên nền đất vừa quét xong.
Mặt trời dần dần lên cao, những ngôi nhà và cây cối trong ngõ nhỏ phủ một lớp ánh sáng vàng. Ba người quét dọn xong, đứng lại nhìn nhau không nói gì.
- Lâm Vũ Phong nhìn hai người, nói: "Về đi, sắp xếp lại những câu hỏi hôm nay cần hỏi, chiều nay tôi sẽ cùng thầy Trang cùng qua đây"
- Tống Hướng Dương ngẩn người một chút, Lý Nhất Minh lập tức giải thích: "Chú Lâm là cựu sinh viên của Đại học Giao thông, hiện giờ là kỹ sư cấp cao."
- Lâm Vũ Phong lắc đầu: "Tôi đã sớm quên hết các môn học ở trung học rồi, không dám làm hại đến học sinh. Tôi chỉ qua xem sao, nếu có thể giúp giải bài tập thì ở lại cùng làm, không giúp được thì thôi."