Tiểu hạng nhân gia

Chương 45



Tết nguyên đán năm 1989. Cổng vào sân nhỏ của gia đình nhà họ Ngô và gia đình nhà họ Trang đều dán chữ ‘song hỉ màu đỏ’

Vật dùng gia đình, sofa, bồn rửa mặt từng chuyến được chuyển vào sân nhỏ. Lưu Kiến chồng của Ngô San San--- đang chỉ huy mọi người khi mang chai chiếc sofa đơn vào trong phòng nhỏ thì cửa mở ra, Hướng Bằng Phi mắt ngủ còn mơ màng xuất hiện trước cửa: “có chuyện gì vậy?”

Đoàn đón dâu đều ngẩn người.

Trang Siêu Anh và Hoàng Linh cũng ngơ ngác. Họ sớm đã bảo Hướng Bằng Phi dọn về phòng nhỏ trong nhà từ lâu. Hướng Bằng Phi đã kéo dài mãi, nói rằng sẽ dọn vào đêm cuối cùng. Vợ chồng họ lúc tan làm thay phiên nhau đi đến nhà ông bà nội nấu cơm, canh, chẳng còn sức đâu mà lo chuyện này, thực sự không ngờ rằng Hướng Bằng Phi vẫn còn ngủ trong phòng của Lâm Đống Triết.

- Ngô San San vượt qua đám đông tiến lên phía trước nói: “Bằng Phi, dì Tống Oánh đã cho tôi thuê hai căn phòng của dì ấy rồi.”

- Hướng Bằng Phi nói: “Ồ, dì Tống Oánh đã cho chị thuê là căn phòng phía Tây. Năm ngoái, dì ấy đã cho tôi thuê căn phòng này rồi. Tiền thuê một tháng là năm tệ, tôi đã thuê năm năm, 300 tệ. Dì ấy bảo tôi chuyển tiền thuê nhà cho Lâm Đống Triết, giấy chuyển tiền tôi còn giữ đây, để tôi đi lấy.”

- Trong đầu Ngô San San như có tia chớp,: “Đây là nhà của dì Tống, Lâm Đống Triết không có quyền làm chủ.”

- Hướng Bằng Phi gãi gãi đầu, thờ ơ đáp: “Cho dù dì Tống đã cho chị thuê thì dì ấy giờ không có công việc, cũng không tiền cho Lâm Đống Triết làm sinh hoạt phí. Vì thế tiền thuê trực tiếp gửi cho Lâm Đống Triết.”

Hướng Bằng Phi quay người, không lâu sau, lấy ra một tờ giấy chuyển tiền, xác thực như lời của cậu nói. Tháng 4 năm ngoái cậu ấy đã chuyển cho Lâm Đống Triết 300 tệ.

- Ngô San San nhận lấy giấy chuyển tiền xem cẩn thẩn, họ, tên, địa chỉ, thời gian chuyển tiền đểu không sai. Ngô San San nói lí lẽ: “Trên giấy chuyển tiền không có nói là tiền thuê nhà.”

- Hướng Bằng Phi ngáp một cái :”Chị San San à, chị nói như vậy, em rảnh việc chuyển cho Lâm Đống Triết 300 tệ làm gì? Là tôi có nhiều tiền quá hay là Lâm Đống Triết kết hôn, mà tôi lại phải mừng cưới vậy?"

Hướng Bằng Phi lại quay người đi, rất nhanh, cậu lại lại lấy ra phong bì, dấu bưu kiện trên thư là được phát ra từ trường Đại học Giao thông Thượng Hải vào tháng 5 năm ngoái. Trong phong bì có một tờ giấy viết của Đại học Giao thông Thượng Hải. Trên tờ giấy viết thư có ghi một biên nhận rất chính thức ‘đã nhận tiền thuê nhà 300 đồng, thời gian thuê là 5 năm' và các thông tin khác.

Ngô San San nhìn vào chữ viết quen thuộc trên tờ giấy, theo bản năng nhìn về phía bố.

Ngô Kiến Quốc mặt mày đầy vẻ kinh ngạc. Trương A Muội mặt không biểu cảm dường như có vài phần hả hê vui sướng. Ngô San San quay đầu nhìn lại nhìn cầu cứu về phía bố chồng, phó giám đốc xưởng Lưu.

- Hướng Bằng Phi lấy lại phong thư và giấy chuyển tiền lại từ trong tay Ngô San San: “Giấy chuyển tiền, chứng mình thuê nhà đều xem rồi, cũng nên tin rồi phải không? Dì Tống không có việc làm, thuê một phòng để bù vào chi phí trong nhà có gì sai đâu? À tiền thuê phòng phía Tây là bao nhiêu vậy?”

- Lưu Kiến tức giận nói: “Cậu dựa vào cái gì mà thuê nhà, cậu lại không phải là con cái trong nhà máy?”

Lưu Kiến lời vừa dứt, tự mình liền ý thức được rằng lời này không đúng. Cậu và Ngô San San mặc dù là con của công nhân, nhưng cũng không phải là nhân viên của nhà máy. Bọn họ đã lợi dụng chức quyền của bố, vượt qua công nhân trong nhà máy chiếm đoạt nhà của Tống Oánh, vốn dĩ là danh không chánh ngôn không thuận.

Quả nhiên, trên mặt mọi người xung quanh đều lộ ra nụ cười thâm sâu, và không có ai giúp Lưu Kiến quở trách Hướng Bằng Phi.

- Hướng Bằng Phi cười híp mắt trả lời: “Nhà là của công nhân nhà máy. Dì Tống Oánh giờ tạm thời không sống ở đây, một phòng cho tôi thuê, cũng cho hai người thuê một phòng. Đúng rồi, tuần sau tôi tìm một thợ khóa, khóa cửa giữa hai phòng ngủ rồi, tôi đã khóa một bên rồi, các anh chị mua thêm một cái khóa để khóa bên kia nhé, các anh chị mới cưới, phải chú ý riêng tư đấy.”

Câu nói đùa hơi tục nhưng vừa phải, cũng khá phù hợp với hoàn cảnh đám cưới hiện tại, khiến đám đông bật ra những tiếng cười khe khẽ.

- Phó giám đốc xưởng Lưu chậm rãi lên tiếng: “Nhà họ Trang cũng có hai phòng, nếu cậu muốn thuê phòng cũng nên thuê lại phòng trống của nhà cậu cả của cậu.”

- Đám người đến xem náo nhiệt từ trước đã đông, giờ lại thêm mâu thuẫn, sân nhỏ bên trong lẫn bên ngoài đều đầy ắp công nhân và gia đình. Tong đám đông, Lý Nhất Minh tiếp lời: “Nhà họ Trang làm gì có phòng trống. Con trai, con gái của Thầy Trang chỉ là ra ngoài đi học, tốt nghiệp rồi còn phải trở về, hai phòng còn không đủ nhà họ ở.”

Mọi người xung quanh đầu tiên cảm thấy ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến Cô Lý đã về hưu rồi. Lý Nhất Minh là hộ kinh doanh cá thể, trong nhà đã không còn người làm việc trong nhà máy dệt bông.

- Lý Nhất Minh nói: “Nhà thầy Trang có 3 đứa con, năm người mà chỉ có hai phòng. Lưu Kiến, Ngô San San hai người cũng cần hai phòng à?”

- Lý Nhất Mình nói với giọng mạnh mẽ: “ Thầy Trang, Cô Trang đều là công nhân lâu năm ở nhà máy. Thầy Trang đã giúp bao nhiêu đứa trẻ trong nhà máy học bài, có phải còn phải để nhà cho công nhân ngoài xưởng không?"

Trang Siêu Anh sớm đã được điều đến trường trung học phổ thông số 10. Hướng Bằng Phi cũng không phải là con cái trực hệ, nhưng trong hẻm nhỏ đã có không biết nhiêu đứa trẻ nhận được sự dạy dỗ của Trang Siêu Anh, biết đâu sau này còn phải nhờ thầy Trang tư vấn về việc học hành, đăng ký nguyện vọng. Trong đội đón dâu cùng nhìn nhau, không nói lời gì.

- Lưu Kiến lớn tiếng gào lên: “Đừng để ý đến cậu ta, trực tiếp mang đồ vào nhà đi.”

- Hướng Bằng Phi cũng gào to lên: “Phòng của tôi thuê, hôm nay ai dám bước một bước qua một bước, chúng tôi sẽ đi báo công an ngay.”

- Trong đám đông có người khuyên giải: “Mấy cậu trẻ tuổi nên nhường nhịn nhau một chút....”

- Hướng Bằng Phi cười lạnh: “Trẻ tuổi thì sao, công an có xét theo tuổi không? Mà dù có xét tuổi, anh Lưu và chị San San cũng là người trẻ mà, anh Lưu làm ở cục lương thực, chị San San còn là giáo viên nữa..."

Phó giám đốc xưởng Lưu sợ hãi và ngạc nhiên, con trai con dâu đều có địa vị. Nếu thực sự xảy ra tranh chấp và phải nhờ đến công an, công an thông báo về đơn vị, sẽ rất xấu hổ.

- Hướng Bằng Phi cười một cách đầy ẩn ý: “Tôi có giấy tờ chứng minh thuê phòng, còn các người thì có không? Chú Lâm còn nói là, nếu có vấn đề gì có thể gọi điện thoại đến nhà máy của chú bất cứ lúc nào, chú ấy làm chứng, có muốn cùng đi đến công an gọi điện thoại đường dài không?”

Phó giám đốc xưởng Lưu im lặng không lên tiêng, xua xua tay, ra hiệu mọi người mang đồ vào phòng phía tây.

- Hướng Bằng Phi nói tiếp: “Chị San San, chúc mừng chị, em và cậu cả, mợ cả cùng góp một bao lì xì nhé.”

Bỗng chốc một phòng ngủ nhỏ đã mất đi, đoàn đón dâu đổ xô vào phòng phía Tây, vắt óc suy nghĩ bố trí lại đồ đạc.

Hoàng Linh đi theo vào phòng nhỏ của Lâm Đống Triết, nhìn thấy trong phòng vẫn là bài trí cũ với giường tầng và bàn học, nhưng cửa phòng nối với phòng phía Tây quả thực đã bị khóa, và một chiếc khóa "Sắt Tướng Quân" của Trình Lương treo trên cửa.

- Hoàng Linh thở dài: “Lý Nhất Minh là do con gọi tới à, giấy chuyển tiền là do con chuyển cho Lâm Đống Triết, nhờ Lâm Đống Triết đưa số tiền đó cho Đồ Nam, phong thư là do Lâm Đống Triết viết cho con, biên nhận là....”

- Hướng Bằng Phi cười hihi: “Phong thư là tháng năm năm ngoái, biên nhận là tháng trước viết.”

- Hoàng Linh dở khóc dở cười: “Nếu cậu chỉ gửi một trăm đồng cho Đồ Nam thì sao?.”

- Hướng Bằng Phi cười ngạo nghễ: “Vậy tiền thuê nhà của dì Tống Oánh sẽ rẻ hơn một chút. Một năm tiền thuê là 20 tệ, con vẫn còn thuê đến năm năm.”

- Trang Siêu Anh gật đầu liên tục: “Con náo loạn như vậy còn làm liên lụy đến dì Tống đấy.”

Hướng Bằng Phi trong lòng đã có dự tính nói: “Chú Lâm đã nói, nhà máy không thể tùy tiện sa thải công nhân, không thể vì việc dì Tống cho thuê một phòng mà khai trừ dì ấy. Còn nói, họ lại không có ngốc, nếu dùng chiêu trò để đuổi dì Tống đi, nhà máy sẽ thu hồi lại nhà, một phòng của họ cũng không chia được.”

- Một lời thức tỉnh người trong mộng. Hoàng Linh nói: “Đúng đó, nhà máy không thể sa thải công nhân. Em là công nhân lâu năm, em sợ gì hai đứa con của công nhân chứ?”

- Trang Siêu Anh ngơ ngác: “Chú Lâm đây là, đây là...”

- Hướng Bằng Phi trả lời: “Dì Tống nhận được điện thoại của nhà máy, khóc cả mấy đêm. Chú Lâm đang giúp cô ấy lấy lại công bằng.”

Trang Đồ Nam bước vào năm 1989 trong làn gió lạnh và mưa phùn trên công trường, cùng với tiếng ầm ầm của máy trộn bê tông.

Hai vị giáo sư Chu, Chu đã lấy tấm tấm cách nhiệt mà đội thi công tự ý sử dụng, mời đến một vài chuyên gia của viện thiết kế khác cùng nhau kiểm tra, đồng thời yêu cầu sinh viên giám sát chặt chẽ tại hiện trường, dùng chiến thuật "người theo dõi người" để đảm bảo đội thi công phải thực hiện đúng bản vẽ thiết kế, làm các phần công việc khác trước.

Đội thi công vốn là bằng mặt không bằng lòng, nhưng bị các học sinh cứ kè kè kế bên, nổi trận lôi đình. Họ không thể công khai chống lại các quy chuẩn , chỉ có thể đối mặt với những kẻ thấp kém bằng ánh mắt sắc lạnh, chế giễu và mỉa mai.

- Ngoài châm biếm, đội trưởng đội thi công Trương Xuân Lôi còn tạo áp lực lên các công nhân cấp dưới: “Thời gian thi công đã bị trễ, bảo thầy của các cậu nhanh chóng hoàn thành báo cáo kiểm tra chất lượng.”

Gió lạnh buốt, thỉnh thoảng lại có mưa, xung quanh là những khuôn mặt và lời nói đầy sự khó chịu. Trang Đồ Nam mỗi lần đến công trường giám sát, trong lòng vẫn luôn giống như đống bê tông trước tòa nhà bệnh viện, bẩn thỉu, dơ dấy.

Vào đầu tháng một, viện thiết kế và đội thi công lại tổ chức một cuộc họp về vật liệu phòng cháy chữa cháy.

Cuộc họp được tổ chức tại Viện thiết kế, số lượng người tham gia đông đến không tưởng tượng nổi, gồm có các nhân viên quản lý chính phủ, nhân viên của viện thiết kế, các chuyên gia ngoại vi mà viện thiết kế mời đến, đội thi công. Nhóm cố vấn đội thi công, chuyên gia tư vấn hệ thống y tế, nhân viên cục phòng cháy chữa cháy v.v... Người phụ trách của các bộ phận chen chúc đầy ắp phòng họp của viện thiết kế. Các công nhân cấp dưới chỉ có thể đứng sát tường lắng nghe cuộc họp.

Nhóm chuyên gia đưa ra báo cáo, cho biết nguyên vật liệu hiện dùng không phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia.

Nhóm tư vấn y tế và cục phòng cháy chữa cháy đứng về phía viện thiết kế, đội thi công sớm đã chuẩn bị tâm lý. Phản bản của họ là, họ có thể đổi nguyên vật liệu tấm cách nhiệt theo bản vẽ, nhưng vì để bù đắp cho sự chậm trễ trong tiến độ thi công, họ yêu cầu viện thiết kế sửa đổi thiết kết phòng cháy chữa cháy giữa các tầng.

Sau khi kết thúc hội nghị, nhóm chuyên gia cùng hai bị giáo sư Chu cùng nhau đi ra tòa nhà nhỏ viện thiết kế, các sinh viên cũng đi theo sau.

- Một chuyên gia nhìn thấy sắc mặt tức giận trên mặt của các bạn sinh viên, cười nói: “Sao vậy, không muốn thay đổi bản vẽ thiết kế à?”

- Các anh khóa trên vội vàng phủ nhận: “Không phải không muốn sửa bản vẽ, nhưng sự chậm trễ trong tiến độ thi công rõ ràng là do đội thi công không tuân thủ theo quy chuẩn...”

- Một vị giáo sư lớn tuổi vẻ mặt hiền từ, nói: “Như câu nói cũ, công sức nằm ở ngoài thơ. Dự án là kế quả của nhiều bên hợp tác làm sao trong khi vẫn kiên định nguyên tắc, chúng ta có thể giao tiếp và điều phối với các bên liên quan, làm sao thúc đẩy tiến độ dự án hiệu quả, đó cũng là bài học bắt buộc của các nhà thiết kế."

- Giáo sư Chu buồn bã nói: “Nếu tâm trí của các nhà thiết kế không thể tập trung vào chuyên môn, thì làm sao nâng cao trình độ thiết kế được.”

- Lão sư lớn tuổi cười haha: “Cân bằng, cân bằng, tìm ra điểm cân bằng giữa chuyên môn và dự án."

- Giáo sư Chu khác thở dài: “Lúc nào cũng nói ‘cải cách thiết kế’. Viện thiết kế không còn là đơn vị sự nghiệp trực thuộc chính phủ nữa rồi. Quyền quyết định và quyền phát ngôn càng ngày càng ít.”

- Vị giáo sư lớn tuổi cảm thán: “Không phải chỉ có viện thiết kế không đâu. Chỉ sợ sau này đến cục quy hoặc của chính phủ cũng phải thương thảo với các đơn vị thi công rồi.”

Trang Đồ Nam nghe lời chỉ bảo của vị giáo sư lớn tuổi như hiểu như không. Cậu không biết làm thế nào tìm được điểm cân bằng. Cậu chỉ biết rằng, cậy lại phải bắt đầu chỉnh sửa bản vẽ.

Công việc thiết kế liên quan đến rất nhiều yếu tố, thay đổi một chi tiết có thể ảnh hưởng đến toàn bộ dự án, và giai đoạn thi công này lại là lúc các chuyên môn bắt đầu giao thoa. Trang Đồ Nam buộc phải lại đi đến công trường khảo sát tường ngoài và tường ngăn trong nhà.

Máy trộn bên tông kêu ầm ầm đinh tai nhức óc. Sóng này yên chưa lặng, sóng khác lại nổi lên, Trang Đồ Nam và Trương Xuân Lôi vì nguyên vật liệu chống thấm cho tường bên ngoài mà xảy ra tranh cãi. Hai người đều nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng vẫn đứt hơi khản tiếng để bảo vệ quan điểm của mình.

Trong tiếng la hét. Trang Đồ Nam bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt của Trương Xuân Lôi lộ ra nét kinh sợ. Ông ta vội vàng giơ tay, kẹp chặt lấy Trang Đồ Nam mạnh mẽ kéo về phía trước.

Một đoạn thép nhỏ rơi xuống từ trên cao, lướt qua mũ bảo hiểm sau đầu của Trang Đồ Nam rồi trượt đi, đập mạnh xuống tấm đá phía sau chân cậu.
Trang Đồ Nam trong một khoảnh khắc vẫn chưa kịp phản ứng, theo phản xạ quay người lại, và nhìn thấy không xa phía sau cậu, một công nhân ngã xuống đất, dưới thân là một vũng máu đỏ tươi.

Trang Đồ Nam đột nhiên mất đi thính giác. Cậu nhìn thấy miệng của Trương Xuân Lôi như mở như khép, nhưng hoàn toàn không nghe được ông ta nói gì, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh. Cậu ngây người đứng nhìn các công nhân khác vây quanh người công nhân bị ngã trên mặt đất, đầu óc cậu trống rỗng.

Có người tiến tới phía trước dìu Trang Đồ Nam, muốn dìu cậu ra khỏi tòa nhà lớn. Đột nhiên, trong tai Trang Đồ Nam vang lên một tiếng ầm lớn, hồi phục lại thính giác. Lạ lùng thay, cậu có vẻ như nghe được âm thanh của gió thổi làm động các thanh thép trên trần nhà.

Tiếng gió, tiếng máy trộn bê tông, tiếng rên rỉ đan xen nhau. Trang Đồ Nam đi về phía trước như xác sống, cậu chỉ muốn rời khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt.

Bước chân của Trang Đồ Nam trở nên lảo đảo. Lúc xuống cầu thang bị đống rác xây dựng vướng chân, lập tức có người đỡ lấy cánh tay cậu, Trang Đồ Nam cứng nhắc nói cảm ơn, từ từ đi ra khỏi công trình.

Trong khu vực công trường có một cánh cổng sắt. Trang Đồ Nam đi ra ngoài cánh cổng sắt, quay đầu nhìn lại phía sau tòa nhà lớn bệnh viên chưa hoàn thiện.
Khung chính của tòa nhà lớn cơ bản đã hình thành, nhưng cửa sổ và cửa ra vào vẫn chưa được lắp đặt. Trong tiết trời đông lạnh lẽo, bầu trời u ám, những khung sườn khổng lồ làm bằng bê tông cốt thép im lặng đứng vững. Vị trí cửa và cửa sổ đều tối om, như một con quái vật đen sì, mở ra vô số cái miệng lớn, lúc nào cũng có thể nuốt chửng mọi thứ.

Tối hôm đó, Trang Đồ Nam bắt đầu lên cơn sốt cao, cậu nghiến chặt răng muốn tự mình qua cơn sốt. Nhưng đến giữa đêm cổ họng thực sự quá đau, cảm giác đau như dao cắt vào cổ họng vậy. Cậu cố gắng xuống giường uống nước, hai chân mềm nhũng ngã từ trên giường tầng xuống, đánh thức Vương Thượng Văn và Dư Đào.

Trang Đồ Nam kiên quyết nói mình không sao, uống nhiều nước tí, nghĩ ngơi nhiều sẽ ổn thôi, để Vương Thượng Văn và Dư Đào tiếp tục ngủ.
Vương Thượng Văn và Dư Đào bán tin bán nghi. Ngày hôm sau sau khi trời sáng, mọi người nhìn thấy Trang Đồ Nam toàn thân vẫn nóng nóng bừng bừng, quả quyết đưa cậu đi đến bệnh viện trong trường.

Cũng may Trang Đồ Nam chỉ là sốt cao sinh lý thôi, uống thuốc, truyền nước là có thể từ từ hồi phục. Nhưng cậu nóng đến chóng mặt hoa mắt, toàn thân đau nhức, tốt nhất là nên có người chăm sóc. Bạn cùng phòng ai cũng bận rộn, đang gặp khó khăn trong việc phân chia thời gian. Đúng lúc đó, Trang Tiểu Đình đã thi xong cuối kỳ, gọi điện thoại đến kí túc xá nghiên cứu sinh hỏi thăm anh trai khi nào về nhà. Dư Đào nhận điện thoại, nhanh chóng thông báo tình hình cho cô.

Chiều hôm đó, Trang Tiểu Đình và Lâm Đống Triết đã có mặt ở phòng bệnh.

Trang Tiểu Đình ở kí túc xá không tiệ, chỉ có thể tranh thủ ban ngày ở hai nơi trường học chạy qua chạy lại. Lâm Đống Triết tạm ở trong kí túc xá của Trang Đồ Nam, ban ngày thì ngủ, đến tối đến bệnh viên chăm sóc cho Trang Đồ Nam.

Trang Đồ Nam trong lúc choáng váng nhận ra Trang Tiểu Đình lạnh nhạt với Lâm Đống Triết, giọng khàn khàn hỏi Lâm Đống Triết có chuyện gì.

- Lâm Đống Triết ủ rủ nói: “Em vừa thì xong kì thi thử cuối kỳ. Trong khoa liền thông báo em có một môn cần thi bù. Nếu thi bù không qua, thì năm sau phải học lại, thế là Tiểu Đình giận.”

Trang Đồ Nam muốn cười, nhưng mỗi lần cậu cử động cơ mặt, cổ họng lại đau như bị dao cắt,. Cậu chỉ có thể kìm nén tiếng cười điên cuồng trong cổ họng, dùng ánh mắt chế giễu Lâm Đống Triết.

Nguyên nhân của vụ tai nạn rất nhanh được điều tra làm rõ. Một đoạn cốt thép treo trên trần nhà không có được hàn kỷ, cùng với miếng đệm rơi xuống, lướt qua mũ bảo hiểm sau đầu của Trang Đồ Nam rồi rơi xuống đất, tấm đệm đã làm bị thương một công nhân.

Viện thiết kế không có trách nhiệm gì trong vụ việc này. Sau một cuộc thương thảo căng thẳng giữa giám sát an toàn, giám sát công trình và đội thi công, họ đã đồng ý phân chia tỷ lệ bồi thường cho các bên liên quan. Công nhân sau khi phẫu thuật hồi phục tốt, không nguy hiểm đến tính mạng, gia đình chủ yếu yêu cầu bồi thường.

Tiền của Trang Đồ Nam đều đã cho Hướng Bằng Phi mượn để mua xe, cậu dùng số tiền sinh hoạt còn lại và vay thêm một ít từ bạn cùng phòng, gom được 500 tệ, nhờ Trương Xuân Lôi đưa cho người nhà của bệnh nhân, thể hiện tâm ý.

Giáo sư Chu đã sớm cho Trang Đồ Nam nghĩ phép, để cậu về nhà dưỡng bệnh.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, dòng người đông đúc. Trang Đồ Nam ị sốt cao liên tục trong vài ngày, cơ thể yếu ớt đến mức không có đủ sức lực để chen lấn trong đợt di chuyển mùa xuân. Hướng Bằng Phi đã lái chiếc xe cậu vừa mua---mà cậu đã vay tiền của Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết, mua được chiếc xe khách cũ--- chở Trang Đồ Nam và Trang Tiểu Đình trở về Tô Châu.

Lâm Đống Triết ban đầu muốn cùng đi đưa Trang Đồ Nam về Tô Châu, nhưng Trang Tiểu Đình đang giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cậu cúi đầu chán chường, mang theo sách vở phải thi lại về nhà ăn Tết.

Hướng Bằng Phi mua xe, phải gánh một món nợ, trong suốt kỳ nghỉ Tết cũng không nghĩ ngơi, cần cù chạy xe kiếm tiền.

Trang Đồ Nam chỉ nói cậu không cẩn thận bị cảm lạnh nên sốt cao. Trang Siêu Anh và Hoàng Linh đã xem bệnh án ghi ở bệnh viện trường Đại học Đồng Tế, thấy cậu cũng không còn sốt nữa, chỉ là tinh thân mệt mỏi, cũng yên tâm hơn.

Trang Đồ Nam vẫn như thường lệ đi thăm ông bà, vẫn như thường lệ giúp bố mẹ chuẩn bị đồ Tết, nhưng cậu tự biết, mình không thể ngủ được, chỉ cần cậu nhắm mặt, trong đầu liền nghĩ đến cảnh người công nhân ngã xuống trong vũng máu, trong tai vẫn vang vọng tiếng gió thổi qua những giá đỡ và tiếng rên rỉ của người công nhân.

Nghe nói anh em nhà họ Trang đã trở về. Ngô San San đến thăm nhà và trò chuyện.

Trời lạnh, trong phòng có một lò sưởi bằng sắt, trên bàn sắt có nướng khoai lang. Hoàng Linh đang ngã người trên ghế, lơ đãng nghe Ngô San San Trang Tiểu Đình nói chuyện phím thường ngày.

- Không bao lâu sau, Hoàng Linh ngáp một cái: “San San à, dì mệt rồi, dì đi nghĩ một lát, con và Tiểu Đình từ từ nói chuyện nhé.”

- Ý định đuổi khách đã rất rõ ràng, Ngô San San không ngồi tiếp nữa, lúng túng đứng dậy: “Vậy con về trước đây.”

Trang Tiểu Đình đưa Ngô San San ra khỏi nhà. Trang Đồ Nam nhìn thấy mẹ như vậy liền cười.

- Hoàng Linh không vui nói: “Cười cái gì”

- Trang Đồ Nam đưa qua cho mẹ một tấm đệm, để mẹ dựa vào cho thoải mái một chút: “Mẹ, trước đây mẹ không như vậy. Trước đây mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ nằm ườn trước mặt khách, càng không bao giờ đuổi người ta đi."

- Hoàng Linh trả lời: “Ngô San San viết thư cho Tống Oánh, nói muốn giống Hướng Bằng Phi mỗi tháng thuê một căn phòng với giá 5 đồng, thuê năm năm. Tống Oánh trả lời là ‘Phòng phí tây cho cô ấy thuê miễn phí, không cần trả tiền. Là ‘cho mượn’ không phải ‘thuê’. Mẹ và San San đi ra đi vô trong sân, không có chuyện gì, chỉ tán gẫu một chút, nhưng chuyện này, trước mặt mẹ cô ấy chưa từng nhắc qua. Mẹ mệt rồi, lười nói chuyện với cô ấy lắm.”

Trang Đồ Nam nhạy bén nhận thấy, Hoàng Linh nói là Ngô San San, không phải là ‘San San’.

- Hoàng Linh nói tiếp: “Mẹ mới vừa đuổi khách, Tiểu Đình không nói gì, con có để ý không, tính tình của Tiểu Đình đã thay đổi rất nhiều, rất, rất ....”
Hoàng Linh đã nói ‘rất, rất, rất’ cả buổi cũng không tìm được từ nào thích hợp để diễn tả.

- Trang Đồ Nam khéo léo đáp: “Cuộc sống tập thể ở đại học lèn luyện con người rất nhiều. Tiểu Đình còn làm thêm cùng bạn bè, bán đồ lặt vặt nhỏ, tính cách giờ thẳng thắn hơn trước rồi.”

Trang Đồ Nam oán thầm trong lòng: ‘Gần mực thì đen. Tiểu Đình và Lâm Đống Triết cái tên hỗn đãn đó yêu nhau, đi từ nhà này sang nhà khác bán túi nhựa, làm sao mà em ấy không dày mặt lên được.’

- Trang Tiểu Đình trở lại phòng phí đông. Hoàng Linh hỏi: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao lại ở bên ngoài lâu vậy?”

- Trang Tiểu Đình trả lời: “Chị San San hỏi con ‘dì Tống có phải còn giận chị ấy không, trước đây dì không bao giờ lạnh nhạt như vậy.’”

- Hoàng Linh rất cao hứng: ‘Ồ. Thế con trả lời như thế nào?”

- Trang Tiểu Đình đáp: “Con không nói gì cả. Chị San San thấy con không an ủi chỉ, thất vọng trở về nhà rồi.”

Hoàng Linh nhìn Trang Đồ Nam với ánh mắt như nói, "Nhìn thấy chưa, quả thật là khác trước rồi."

- Hoàng Linh mĩm cười: “Trước đây, bạn chắc chắn là sẽ phủ nhận cảm xúc của mẹ trước, sau này còn vội vàng thay mẹ xin lỗi nữa.”
Trang Tiểu Đình cười, không lên tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com