Tiểu Hồ Ly, Cái Đuôi Của Nàng Lộ Ra Rồi Kìa

Chương 2





Ngủ cùng nhau nhé!

Chàng tưởng ta muốn chơi cùng, bất đắc dĩ cười khổ:”Giảo Giảo, hiện tại muộn rồi. Nàng nên nghỉ ngơi thôi, để mai nhé?”

Ngôn Triệt nhấc ta lên, định đặt trở lại ổ.

“Chít chít! A u!”

Không phải đâu! Chàng hiểu nhầm rồi!

Ta vùng vẫy tứ chi, liều mạng quẫy đạp giữa không trung.

Chàng chẳng biết làm gì hơn, chỉ đành nhìn ta:”Giảo Giảo, ngoan, nghe lời nào.”

Ta chỉ muốn được ngủ cùng chàng thôi mà…

Tai và đuôi ta cùng rũ xuống, ánh mắt đầy uỷ khuất nhìn chàng, vuốt chỉ về phía giường:”Chít chít chít.”

“Nàng muốn ngủ trên giường ta sao?”

Ta nhìn chàng với đôi mắt long lanh, gật đầu như giã tỏi.

Chàng ôm ta vào lòng.

Ừm, vẫn là hương thơm của Ngôn Triệt, dễ chịu quá đỗi!

Giường của Ngôn Triệt cũng thật thơm thơ!

Ngôn Triệt đối với ta vô cùng tốt, thường hay mang về đủ thứ ngon lành.

Ta xoa xoa cái bụng tròn vo, thoả mãn nằm úp sấp trên giường.

“Giảo Giảo, dáng vẻ nàng ăn cơm trông thật đáng yêu.”

Đôi mắt đào hoa của chàng ánh lên tia cười, nhìn ta dịu dàng.

Ta ve vẩy cái đuôi:”Chít chít chít.”

Ta xem như chàng đang khen ta vậy!

Chàng lại xoa đầu ta, rồi bắt đầu vuốt lông.

“Giảo Giảo, bao giờ nàng mới lớn đây?”

Lớn… là thành hồ ly to lớn sao?

Ta nghiêng đầu nghi hoặc, chẳng lẽ Ngôn Triệt muốn ta biến thành đại hồ?

Ừm, vậy ta có thể cõng chàng chạy khắp nơi, nghe cũng không tệ lắm!

Hôm ấy, ta tỉnh dậy.

Vẫn như thói quen, ta liền dụi vào người Ngôn Triệt.

Nhưng… sao cảm giác hôm nay là lạ?

Ngôn Triệt cũng tỉnh rồi, đôi mắt mơ màng nhìn ta.

Rồi ánh mắt ấy dần trợn to, càng lúc càng sáng rõ.

Sao Ngôn Triệt lại có vẻ kinh ngạc đến thế?

“Giảo Giảo, nàng…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Gương mặt trắng như ngọc của chàng ửng lên một tầng hồng nhạt, vội quay đầu đi, không dám nhìn ta.

“Ngôn Triệt, vì sao chàng quay mặt đi không nhìn ta?”

Ta nghĩ vậy… rồi lại buột miệng nói ra thành lời.

Ô! Ta biết nói tiếng người rồi!

Tai Ngôn Triệt cũng đỏ bừng.

Ta nghiêng đầu, kỳ quái — vì sao chàng lại đổi màu vậy nhỉ?

“Giảo Giảo… nàng, nàng mau mặc y phục vào trước đi…”

Ta cúi đầu nhìn — trời ạ, ta đã biến thành hình người rồi!

“Mặc y phục?” Ta nghi hoặc nhìn chàng.

Chàng chết lặng một hồi, như chợt hiểu ra điều gì.

Sau đó, chàng gần như bỏ chạy, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

Ngôn Triệt thật là kỳ quái…

Một lúc sau, hai tiên nga đẩy cửa bước vào, cúi đầu hành lễ:”Giảo Giảo cô nương, chúng nô tỳ phụng mệnh tới hầu người thay y phục.”

“Thay… y phục?”

Ta nhấc từng lớp váy áo trên người, bĩu môi bất mãn.

Phiền toái quá, vì sao thân ta phải khoác lên bao nhiêu lớp y phục kỳ quái thế này?

Khi còn là hồ ly, ta vẫn luôn chạy nhảy trần truồng, tự do biết bao!

“Giảo Giảo cô nương thật đúng là sinh đẹp đoan trang.”

Một tiên nga nhìn ta, tán thưởng cất lời.

Nàng đang khen ta xinh đẹp — vui quá đi mất!

Ngoài cửa, vang lên thanh âm quen thuộc của Ngôn Triệt:”Đã thay y phục cho Giảo Giảo xong rồi chứ?”

Hai tiên nga vội vã hành lễ, lui ra ngoài.

Ngôn Triệt đẩy cửa bước vào, nhưng vừa nhìn thấy ta liền khựng lại.

“Ngôn Triệt, vì sao chàng nhìn ta ngẩn ngơ như vậy?”

Chàng hoàn hồn, dịu dàng mỉm cười nhìn ta.

“Vì Giảo Giảo rất xinh đẹp.”

Dù đã nhìn chàng không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần thấy nụ cười ấy, lòng ta vẫn cứ rối bời bối rối.

“Ngôn Triệt cũng rất đẹp nữa!”

Ta thành thật mà đáp.

Chàng cười càng thêm ấm áp, trong mắt như có mực nồng chưa kịp tan, sâu thẳm động lòng người.

“Đẹp đến mức nào vậy?”