Ta nói với hắn rằng ta muốn thuê tiêu sư hộ tống, hắn liền bảo: “Người Hồ bắt được nam nhân thì giết, bắt được nữ nhân thì cướp. Tỷ có bao nhiêu bạc để mua mạng người và để họ liều c.h.ế.t đi theo tỷ?”
Ta lau nước mắt, đáp: “Ta không biết… có được một người thì hay một người, không có thì ta tự đi. Mấy năm nay ở Triệu phủ nhận được không ít ân tình, ta không thể vong ân phụ nghĩa.”
Khóe mắt ta liếc thấy tay hắn nắm chặt lại rồi lại buông lỏng.
Ta khóc đến gần cạn nước mắt, hắn mới mở lời — lần này hắn cũng phải đến Tây Bắc, ta có thể đi cùng, theo sau đoàn người mà đi. Có điều không chắc sẽ theo hướng đến thành Tây Bình. Nếu ta đã hạ quyết tâm, thì sáng mai cứ đến dịch trạm tìm hắn. Hành lý gọn nhẹ, chớ nói với ai.
Nói xong, hắn để lại một khối lệnh bài rồi xoay người rời đi, ngay cả bánh đậu xanh cũng chẳng mang theo.
Ta nâng chén trà lên đắp mắt, mắt sưng đỏ đến khó chịu — nhưng ít ra, mục đích cũng coi như đã đạt được.
Theo lời lão gia truyền lại, năm ấy triều đình phái người tới tổ chức cuộc “quyên góp”, một vị đại quan họ Ngô đứng đầu, bên cạnh có một tiểu quan họ Chu đi tiên phong, công khai lẫn ngấm ngầm ép buộc đám thương nhân giàu có phải móc ví không ít, đúng là tuổi trẻ tài cao, mưu sâu khó lường.
Nhị phu nhân khi ấy đang lo chuyện hôn sự cho ái nữ, bèn dặn người đi hỏi thăm mấy câu về vị đại nhân họ Chu nọ. Biết hắn xuất thân nghèo hèn, mang theo gia gia rời khỏi một thôn nhỏ, thi đỗ Tiến sĩ rồi vào Hộ bộ, bởi không có chỗ dựa nên mới bị người ta đẩy ra làm kẻ tiên phong chịu trận. Sau khi rõ chuyện, nhị phu nhân liền dập tắt tâm tư.
Còn ta, lại nhớ đến một người.
Gần đây chiến sự căng thẳng, trong phủ truyền rằng triều đình lại phái người tới thu lương — vẫn là vị tiểu quan họ Chu ấy…
Ta ra khỏi phủ, lòng rối như tơ vò, đành chuẩn bị nhiều đường lui.
Ví như — mua chuộc vài tiểu thương quanh dịch trạm, mỗi ngày tán gẫu dăm ba câu:
“Bánh đậu xanh của Hội Túy Lâu đúng là hương vị chính tông đất Hoài Bắc, khác hẳn điểm tâm Dương Châu.”
“Bánh đậu xanh này ngon thật, của tiệm nào vậy? — Hội Túy Lâu à.”
“Ngươi lại đi mua bánh đậu xanh nữa sao?” — “Aizz, rẻ mà ngon, tiểu nữ nhà ta lại đòi ta mua cho nó đấy.”
…
Dạo gần đây buôn bán phát đạt, bánh đậu xanh mỗi ngày đều cháy hàng, rốt cuộc cũng đợi được người ta muốn gặp.
Chu đại nhân hẳn đã đoán được mưu tính của ta, trong lòng ta có chút áy náy, nhưng lại cảm thấy — đó là điều hắn nên làm.
Chúng ta sao có thể vong ân phụ nghĩa, đúng không?
Thôi, không nghĩ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn chịu đáp ứng là được rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta dùng nửa ngày còn lại để đến các hiệu thuốc lớn mua kim sang dược, thập toàn đại bổ hoàn, cửu chuyển hồi hồn đan, lại sắm thêm một chiếc xe ngựa chắc chắn, còn bảo người bán dùng vải cũ bọc bên ngoài cho có vẻ xộc xệch cũ kỹ.
Lương khô, nam trang và áo bông đã chuẩn bị từ trước. Mộc Cẩn tỷ còn đưa ta ít son phấn, dặn ta bôi vàng lớp da hở ra bên ngoài để che giấu thân phận.
Trời sắp tối, ta sợ Nhị Cẩu đổi ý, bèn tính ra ngoài dịch trạm ngủ một đêm, trông hắn kỹ một chút, kẻo hắn lại bỏ trốn.
Trước khi đi, Mộc Cẩn tỷ lại nhìn ta với ánh mắt như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Ta kéo tay nàng, cười bảo không sao.
Thân phận địa vị của chúng ta là thế, nàng còn có thể lựa chọn gì khác đâu? Không sao cả, ta không trách nàng.
Ta sắp đi tìm kẻ đầu sỏ tính sổ, có lẽ chuyến này đi rồi chẳng thể trở về nữa, thế thì còn so đo làm gì?
Cả đời này, ta gặp được quá nhiều người tốt, luôn được người ta đối xử tử tế. Nhưng trên đời nào có ai vô duyên vô cớ mà đối tốt với một người?
Từ ngày rời khỏi thôn Chu gia, nhờ vào Triệu Nhiên, ta đã mượn vận mệnh của hắn để xoay chuyển số phận không biết bao nhiêu lần.
Giờ đến lượt ta phải thay đổi vận mệnh cho hắn.
Không sao đâu, Mộc Cẩn tỷ.
…
Xảy ra một chuyện nhỏ — ta canh chừng bên ngoài dịch trạm thì bị coi là kẻ có ý đồ bất chính, bị áp vào trong tra hỏi. Nhị Cẩu nhìn ta dở khóc dở cười, dứt khoát để ta ngủ lại một đêm trong trạm ngựa, sáng hôm sau cứ thế mà theo sau đội ngũ lên đường.
Sau năm ngày xuất phát, cuối cùng ta cũng có được bạn đồng hành thật sự.
Họ là huynh đệ kết nghĩa của Quan thúc — một người là Tam thúc, một người là Ngũ thúc. Vài hôm trước đi ngang qua Dương Châu, họ ghé tìm Quan thúc uống rượu. Hôm ấy ta tới biệt viện thăm Quan thúc, bọn họ cũng có mặt. Nhìn ta tuổi còn nhỏ mà đã lo chuyện hậu sự, trong lòng không yên, bèn âm thầm theo sau vài ngày, sợ ta nghĩ quẩn.
Biết ta định tới tiền tuyến, ban đầu họ còn tưởng ta làm bộ làm tịch để giữ thể diện. Nào ngờ ta thực sự một thân một mình đánh xe lên đường. Quan thúc nổi giận, nói ta quá to gan, nhưng vẫn tìm mấy người thương lượng một phen.
Cuối cùng, Tam thúc và Ngũ thúc quyết định tiễn ta một đoạn. Họ nói sẽ đi cùng ta xem thử — nếu ta thật sự quyết tâm thì họ đưa tiễn tới nơi, còn nếu ta nửa chừng chùn bước thì họ sẽ tiếp tục du thủy ngoạn thuỷ như cũ.
Ta dập đầu cảm tạ, nói đại ân đại đức này cả đời khó quên.
Bọn họ vội đỡ ta dậy, bảo không cần đa lễ.
Triệu Nhiên cũng xem như do họ nhìn mà lớn lên. Lần này gặp nạn, Quan thúc ngoài miệng nói sinh tử do trời, nhưng trong lòng thì mấy ngày nay cứ thở ngắn than dài. Thấy ta tình sâu nghĩa nặng, bọn họ cũng chẳng đành lòng đứng nhìn.
Ta vừa cảm động vừa vui mừng. Có Tam thúc và Ngũ thúc đồng hành, cuối cùng ta cũng có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành.