Trên đường đi, Tam thúc và Ngũ thúc liên tục dùng bồ câu đưa thư liên lạc với bằng hữu nơi biên ải, thu được thêm nhiều tin tức về tình hình ở thành Tây Bình.
Thành Tây Bình dựa theo địa thế núi sông mà xây dựng, vốn là nơi trọng yếu ở cửa ải, dễ thủ khó công, che chở cho hàng trăm dặm ruộng đồng làng mạc phía sau.
Theo lý mà nói, người Hồ kéo binh đến chân thành, hai bên giằng co, thành Tây Bình lại trữ lương thực dồi dào, mà ngoài thành băng tuyết phủ dày, người Hồ chẳng chống đỡ nổi bao lâu.
Thế nhưng, suốt nửa tháng liền người Hồ vẫn đóng quân bên ngoài, Thái thú Tây Bình cảm thấy có điều bất ổn, bèn phái người ra dò xét. Kết quả phát hiện bên ngoài chỉ có mấy chục tên người Hồ và một đám giá gỗ treo quần áo của bọn chúng, còn trong hàng trăm lều trại trải khắp sườn núi thì trống trơn, chẳng có bóng người. Mấy chục tên còn sống, vừa phát hiện bị bại lộ đã nhanh chóng bỏ trốn sạch sẽ.
Thái thú linh cảm chẳng lành, lập tức dẫn người lui về hậu phương kiểm tra, không ngờ lại phát hiện mấy thôn làng đã bị đồ sát hoàn toàn. Tiếp tục tiến thêm một đoạn thì đụng phải đại quân người Hồ. Sau trận đại chiến, chỉ có hai binh sĩ sống sót mang thư trở về, Thái thú đã tử trận.
Trong thư viết, người trấn giữ thành Tây Bình đoán rằng người Hồ có lẽ đã đào xuyên một ngọn núi nào đó, dạo gần đây liên tục phái tiểu đội ra ngoài điều tra, thế nhưng mỗi lần đều bị người Hồ xuất thần nhập quỷ chặn đánh, mười người đi thì chỉ có một hai người sống sót quay về.
Thành Tây Bình lúc này chẳng khác nào một hòn đảo bị cô lập, dân chúng hoang mang rối loạn, rất nhiều người có thân thích ở ngoài thành, giờ e rằng lành ít dữ nhiều.
Thư còn viết thêm, vị tướng giữ thành hiện tại không khéo chiêu hiền đãi sĩ, lại chẳng biết cách ổn định lòng người, thành ra lòng dân tan rã, thành Tây Bình e là không thể trụ được bao lâu nữa.
Đi suốt hơn hai mươi ngày, cuối cùng chúng ta cũng tới được huyện Hồng.
Từ đầu đến giờ vẫn bám theo đoàn xe chở lương thực, mãi đến ba hôm trước bọn họ tới nơi giao hàng, chúng ta mới tách đoàn.
Trước lúc chia tay có người truyền lời — nói Chu đại nhân muốn gặp ta. Ta đáp, đang vội, nếu còn mạng thì sau này gặp lại.
Ở huyện Hồng, ta gặp được nhóm hiệp khách mà Triệu phủ đã thuê, nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, bọn họ trong thời gian qua đã giả làm thợ săn, vài lần lén lút thám thính địa hình, rốt cuộc cũng dò ra mấy con đường có thể né tránh người Hồ để tiến vào thành Tây Bình.
Còn tin xấu — họ cứu được một binh sĩ xông ra từ vòng vây của thành Tây Bình. Người đó báo lại: Triệu Nhiên từng được phái ra ngoài thành hướng nam trinh sát, nay đã bặt vô âm tín suốt bảy ngày rồi.
Tam thúc, Ngũ thúc cùng nhóm hiệp khách bàn bạc kỹ lưỡng, phân tích những nơi Triệu Nhiên có khả năng xuất hiện, sau cùng quyết định chia làm ba đường, một nhóm ba người, một nhóm bốn người, một nhóm năm người, tản ra tìm kiếm.
Ta cứng rắn thỉnh cầu được đi theo, thề rằng sẽ không vướng chân vướng tay. Tam thúc đành gật đầu dẫn ta theo, nhóm của Tam thúc bốn người nay thành năm người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trải qua ba ngày gió sương dãi nắng, ta cuộn mình trong chăn, tựa vào gốc cây chợp mắt, thoáng chốc lại mơ về thôn Chu gia thuở trước.
Khi ấy ta lẽo đẽo theo sau Triệu Nhiên, tò mò hỏi hắn sao biết chỗ đó đặt bẫy thì bắt được thỏ, vì sao lần nào cũng câu được cá, rốt cuộc là học ai mà bản lĩnh ghê gớm đến vậy.
Hắn cầm cây gậy trong tay, đung đưa khoe khoang: “Thần tiên dạy đấy! Muốn học không? Ta chỉ dạy người trong nhà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta gật đầu, nghiêm túc đáp: “Vậy huynh chính là người nhà của ta, là thân nhân của ta. Huynh dạy ta nhé.”
Hắn hiếm khi nghiêm túc như thế, cùng ta móc tay, dặn: “Nói rồi đấy, không được hối hận…”
Ta choàng tỉnh, tim đau nhói.
Không dám nghĩ thêm, không dám gọi thêm một tiếng nào trong lòng.
Rồi lại lặng lẽ tiếp bước theo gót Tam thúc và những người khác.
Chúng ta nấp sau một tảng đá lớn mới dám nghỉ chân.
Lúc đó, một vị hiệp khách nói: từ đây đi về phía bắc có một miếu Thổ Địa, về phía nam là một thôn làng, từng bị đám Man di cướp phá rồi phóng hỏa, nhưng vẫn còn sót lại không ít nhà cửa chưa cháy hết — có muốn đến đó tìm thử không?
Tam thúc như thường lệ trầm ngâm suy nghĩ. Còn ta, một luồng trực giác mãnh liệt nổi lên, liền bảo Tam thúc dẫn bọn ta đến miếu Thổ Địa.
Hiệp khách kia nói, trực giác của ta chuẩn thật. Hắn chạy qua chạy lại mấy vòng, đây là lần đầu gặp nhiều người Hồ đến vậy.
Bên ngoài miếu có tiếng binh khí va chạm, xem ra trong đó vẫn còn người cố thủ.
Chúng ta ẩn mình trong góc, trông thấy có người bị ép ra khỏi cửa miếu, đám người Hồ bên ngoài lập tức giương cung b.ắ.n tên.
Giữa làn chiến hoả mù mịt, ta nhìn thấy một người.
Hắn đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem bụi đất, giáp trụ trên người rách tả tơi, trước n.g.ự.c quấn đầy băng vải đã thấm đẫm m.á.u tươi, vậy mà vẫn như chẳng hề biết đau, vung đao giao chiến với địch.
Rõ ràng khi còn ở Triệu phủ, chỉ cần cắt vào tay trong lúc giúp ta thái rau là đã rên rỉ nửa ngày, bắt ta vừa thổi vừa dỗ mới chịu nín.
Vậy mà lúc này đây, trên vai hắn còn cắm một mũi tên, vậy mà lại vẫn có thể đứng vững, đánh như không có chuyện gì xảy ra.
Ta thấy kẻ vừa b.ắ.n lén hắn lại giương cung lên lần nữa. Thân thể ta phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ — rút lấy một thanh trường đao, lao thẳng về phía tên đó mà bổ xuống.
Thời gian như ngưng đọng, ta nhìn lưỡi đao xé gió c.h.é.m thẳng vào cổ đối phương — một nhát, chặt đứt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tam thúc, ta lại xông về phía tên người Hồ đang đánh nhau với Triệu Nhiên.
Tam thúc kêu gì đó, nhưng ta chẳng nghe thấy gì cả. Ai chắn đường, ta liền giơ đao mà chém.