Thỉnh thoảng hai đao chạm nhau, ta bèn một đao, hai đao, ba đao liên tiếp c.h.é.m tới, khiến tên lính người Hồ rơi mất binh khí. Lại thuận thế, vung đao ngang cổ — đoạt mạng chỉ trong một chiêu.
Triệu Nhiên nhìn thấy ta, nét mặt chẳng phải kinh hỉ cũng chẳng phải vui mừng, chỉ có mỗi vẻ…sợ c.h.ế.t khiếp.
Có lẽ là do vết m.á.u trên mặt ta trông quá đáng sợ. Nhưng hắn có hơn gì đâu! Không cho hắn chê ta!
Ta rốt cuộc cũng xông được tới bên cạnh hắn, điên cuồng vung đao, từng nhát từng nhát liều mạng c.h.é.m tên thủ lĩnh người Hồ.
Trường đao trong tay ta chỉ là loại bình thường, sao sánh được với bảo đao của đối phương. Một chiêu đối mặt, đao gãy làm đôi, khiến Triệu Nhiên lại phải lao lên chắn phía trước.
Ta trơ mắt nhìn hắn như một con nhím nhỏ xù lông chắn trước người mình. Người Hồ kia ác độc không chịu buông tha, đánh ngã hắn rồi còn đuổi theo bổ đao.
Ta tức giận đến đỏ mắt. Đúng lúc ấy có một tên lính người Hồ vung đao c.h.é.m về phía ta, lại bị một mũi tên xuyên thẳng ngực. Ta đoạt lấy đao hắn, định xông lên liều mạng lần nữa — thì một người khác đã lao tới trước, c.h.é.m c.h.ế.t tên thủ lĩnh người Hồ.
Ta lúc này mới nhận ra — từng tốp từng tốp binh lính triều ta đang đánh nhau cùng đám người Hồ, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, bắt giữ bọn còn lại.
Thì ra là viện quân đã tới.
Có người giằng lấy thanh đao trong tay ta, nhưng m.á.u nóng trong người ta vẫn chưa nguôi, vẫn còn sục sôi gào thét, tìm kiếm một chỗ trút xuống.
Người vừa rồi cứu Triệu Nhiên, mặc giáp phục tương tự hắn, bước đến xem xét thương thế của hắn — ta nhận ra, là Tống Thiệu Diên.
Hình ảnh Huyên Liễu lúc lâm chung lại hiện lên trong đầu, tay ta run lên.
Ta lặng lẽ rút một cây gậy to bằng miệng bát từ tấm ván cửa đổ nát, lách qua từng người lính đang bận rộn lo cho thương binh và dọn chiến trường. Không ai chú ý đến ta. Rất tốt.
Đúng lúc ta bước đến sau lưng Tống Thiệu Diên, hắn vừa khom lưng đứng dậy, quay người lại liền ăn trọn một gậy ta vung.
Thanh trường đao dính m.á.u của hắn “soạt” một tiếng tuốt ra khỏi vỏ, suýt nữa thì c.h.é.m thẳng về phía ta. Ta gần như có thể cảm nhận được sát ý sắc bén từ lưỡi đao sắp chạm đến da thịt.
Ngay khoảnh khắc ấy, khi lưỡi đao chỉ còn cách cổ ta gang tấc, Triệu Nhiên bỗng nhào tới, kéo ta vào lòng, chắn lưỡi đao ấy thay ta.
Máu từ trong mũ giáp của Tống Thiệu Diên chảy xuống, nhuộm đỏ một bên mắt hắn. Hắn nhận ra ta, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, không vui không giận, sau đó tra đao trở lại vỏ rồi xoay người rời đi.
Trên lớp băng vải trước n.g.ự.c Triệu Nhiên lại loang thêm một mảng đỏ tươi, hắn kiệt sức không còn đứng vững, ta ôm hắn cùng ngồi bệt xuống đất.
Một bụng nhiệt huyết vừa rồi đã tiêu sạch. Nước mắt không chịu thua mà rơi lộp bộp.
Triệu Nhiên vậy mà còn cười cợt ta đôi câu rồi mới ngất đi.
Ta giận đến bật khóc thành tiếng, lúng ta lúng túng cùng y quan đỡ hắn lên tấm bạt.
Chúng ta trở về huyện Hồng.
Đại quân triều đình đã đến, đang phong tỏa khắp núi rừng truy lùng tung tích đám người Hồ, thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Nhiên bị thương không nhẹ, ta bắt hắn viết thư báo bình an về Triệu phủ, rồi nghiêm giọng dặn: giờ chuyện gì cũng không tới lượt hắn lo, không được cử động lung tung, chỉ được phép nằm trên giường ăn uống tĩnh dưỡng.
Công sức không phụ lòng người, hắn hồi phục không tệ — từ chỗ chỉ biết ngây ngốc nhìn ta cười, đến giờ đã dám giở trò tay chân. Vì còn ngại vết thương của hắn, ta cũng để hắn được đắc ý không ít lần.
Trước khi rời đi, Tống Thiệu Diên có nói chuyện riêng với Triệu Nhiên một lần. Hắn không truy cứu cú đánh bằng gậy của ta, chỉ lặng lẽ tiếp tục dẫn binh đi tuần tra núi.
Triệu Nhiên không nhắc đến, ta cũng chẳng hỏi han.
Xét cho cùng, nể mặt họ Tống từng cứu Triệu Nhiên một lần, ta tạm thời không nguyền rủa hắn c.h.ế.t ngoài chiến trường nữa.
Ta cũng có nỗi phiền lòng riêng.
Ấy là lúc trở về, Tam thúc kể vanh vách chuyện ta vung đao c.h.é.m đầu đám người Hồ, miêu tả sinh động đến mức trong ánh mắt mọi người nhìn ta đều đầy vẻ kính ngưỡng.
Có dân làng còn nói ta là Mộc Quế Anh tái thế. Ta vội xua tay: không dám nhận, không dám nhận.
Thật sự không dám nhận.
Bởi giờ bảo ta g.i.ế.c người, ta nghĩ thôi cũng đã không dám — ta thật sự không hiểu lúc ấy mình bị làm sao nữa.
Chắc là… được thần tiên nhập xác rồi chăng?
Triệu Nhiên vừa có thể cử động đôi chút đã vội vàng chạy đi hội quân với đại doanh.
Hắn có trách nhiệm của hắn, ta cũng không ngăn được, đành để mặc hắn lên đường.
Vài vị hiệp khách quen thuộc địa hình cùng hắn lên đường, còn ta và đa số người khác thì ở lại huyện Hồng.
Nhàn rỗi, ta liền may vá vài bộ quần áo cho hắn. Một hôm đang ngồi trong sân, chợt nghe một tiếng nổ long trời lở đất vang lên giữa không trung, ngay sau đó là mặt đất rung chuyển không ngừng.
Ta vội chạy ra ngoài, mọi người đều la lên: “Địa long trở mình rồi!” Còn ta, lại nghĩ đến một khả năng khác.
Quả nhiên, binh mã phe ta đã tìm ra dãy núi mà người Hồ đào xuyên qua. Trong một trận giao chiến, họ đã dồn địch vào trong đường hầm, rồi cho nổ tung cả ngọn núi.
Tháng ba, thành Tây Bình rốt cuộc cũng được giải vây.
Đại quân thừa thắng truy kích, quyết tâm rửa sạch mối nhục ngày trước. Triệu Nhiên tranh thủ gửi về cho ta một phong thư, rồi tiếp tục tiến thẳng về phương Bắc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Những tin tức sau đó, thắng trận liên tiếp, ta cũng chẳng nhớ rõ là mấy trận — chỉ biết rằng bọn họ đã đánh lui người Hồ hơn năm trăm dặm.
Cuối cùng, họ cũng sắp trở về rồi.
Mùa hạ đã đến, ta đứng dưới gốc liễu to ngoài đầu thôn huyện Hồng tránh nắng, rốt cuộc cũng thấy Triệu Nhiên thúc ngựa phóng về phía ta.
Từ xa ta đã vẫy tay gọi, vậy mà hắn cứ như không thấy, vẫn một đường lao thẳng tới, giơ tay cái là túm lấy ta đặt thẳng lên lưng ngựa.