Vậy nên mấy ngày qua hắn đối tốt với ta, là vì thấy hổ thẹn sao?
Ta cúi đầu, vô thức dùng mũi chân nghiền nát lá khô trên mặt đất.
Trong lòng thầm nghĩ, thì ra Tạ Hạc và Giang Thải Vi đã sớm gặp lại từ lâu rồi.
Hắn không nói với ta, là vì sợ ta lại như kiếp trước, ngăn cản hắn sao?
Nhưng vì sao hắn chẳng chịu nói với ta một lời?
Ta đâu có ép hắn phải thích ta.
Nếu hắn nói sớm hơn, ta cũng đã rời đi từ sớm rồi.
Lâm Tiểu Man ta đâu phải không ai thương.
Chẳng phải mới đây con trai năm tuổi nhà Lý đại nhân bên cạnh còn hớn hở chạy tới nói sẽ cưới ta khi lớn lên sao?
Tạ Hạc đúng là không có mắt nhìn người.
Hồng Trần Vô Định
Ta hít hít mũi, cảm thấy trời hôm nay càng lúc càng nóng.
Hơi nóng bức đến nỗi khiến viền mắt ta cũng cay xè.
Rồi ta mới chậm rãi nhận ra…
Thì ra Tạ Hạc chưa từng thay đổi.
Giống như hắn chưa từng sửa lại cách gọi ta là “dâm phụ” kia.
Sự xuất hiện của Giang Thải Vi, chẳng qua chỉ khiến mọi thứ quay về vạch xuất phát.
Ta lại ngẩng đầu nhìn Tạ Hạc.
Giang Thải Vi vẫn đang nói rất nhiều.
Nhưng hắn vẫn im lặng, giữ nguyên tư thế ấy, không hề thay đổi.
“Tạ Hạc, chàng còn muốn chối nữa sao?”
Giang Thải Vi khẽ thở dài, đưa tay ra như muốn đặt lên vai Tạ Hạc, giọng dịu dàng:
“Trước kia chúng ta chẳng phải rất thân thiết đó sao? Nếu như thật sự không còn tình cảm, vậy khi ta nói thích cây trâm ấy, sao chàng lại tặng nó cho ta? Ta biết rõ Lâm Tiểu Man cũng rất thích cây trâm đó.”
“Huyện chủ từng giúp ta, nhận được thư cầu cứu, tất nhiên là phải đến cứu người.”
Sau một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng Tạ Hạc cũng mở miệng.
Hắn nghiêng người, tránh khỏi sự thân mật của Giang Thải Vi, cúi đầu:
“Cây trâm ấy chỉ là bồi thường vì làm hỏng trâm của huyện chủ. Huống hồ, Tiểu Man cũng không hợp để đeo.”
Ta thì có chỗ nào không hợp?
Nỗi buồn ban đầu lập tức bị cơn giận đánh tan.
Ta tức đến mức xắn tay áo lên.
Cảm thấy Tạ Hạc không chỉ lòng dạ xấu xa mà mắt mũi cũng mù mịt!
Nhưng mọi động tác của ta đều khựng lại bởi câu tiếp theo của Giang Thải Vi.
Nàng ta hỏi:
“Vậy còn vì sao chàng lại hoãn hôn kỳ lần thứ hai?”
Phải rồi, tại sao?
Ta cũng muốn nghe câu trả lời ấy.
Nên ta im lặng.
Nhưng Tạ Hạc lại đột nhiên cứng đờ cả người.
Bàn tay ẩn dưới tay áo rộng bỗng nắm chặt lại.
“Bởi vì chàng hận nàng ta.”
Giang Thải Vi khẽ cười, từng chữ từng câu:
“Chàng vẫn còn hận nàng ta năm xưa đã ngăn chàng không cho chàng cùng ta vào kinh.”
“Chàng cho rằng nếu sớm vào kinh, có quyền có thế, phụ thân chàng sẽ không vì mời không được thần y, mua không nổi linh dược mà thương thế nặng nề qua đời. Mẫu thân chàng cũng sẽ không vì quá đau lòng mà đi theo.”
“Tạ Hạc, kỳ thực là trong lòng chàng vẫn luôn oán trách nàng ta cản trở chàng. Nếu không có nàng ta, chúng ta cũng sẽ không chia xa lâu như vậy.”
Tạ Hạc vẫn không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tấm lưng vốn luôn thẳng tắp kia lại khẽ run lên.
Lảo đảo, nhếch nhác.
Tựa như nội tâm xấu xí hèn mọn kia đã bị bóc trần, chẳng còn chỗ dung thân.
Ta sững người.
Thì ra Tạ Hạc vẫn luôn trách ta.
Thì ra…
Thì ra cái con khỉ!
Ngọn lửa vừa mới tắt chưa được bao lâu trong lòng ta lại bùng cháy dữ dội.
Tạ Hạc không chỉ là kẻ vô tâm, mà còn là một tên đầu đất!
Ta không nhịn được mà lầm bầm mắng hắn.
“Chúng ta vất vả lắm mới gặp lại nhau. Vì tình xưa nghĩa cũ, A Hạc, chàng có bằng lòng quay về giúp ta không?”
Giang Thải Vi đã phát hiện ra sự hiện diện của ta.
Nàng ta liếc nhìn ta một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
Nụ cười trên mặt không khác gì hôm nàng ta rời đi.
Và ta rốt cuộc cũng hiểu câu nói hôm đó của nàng ta mang ý gì.
Thì ra là đang cười nhạo sự mong chờ ngu ngốc của ta.
Nhưng Giang Thải Vi vẫn chưa đợi được câu trả lời từ Tạ Hạc.
Bởi vì ta đã nổi giận đùng đùng xách cây gậy vừa nhặt được dưới đất lên.
Gầm lên một tiếng như sấm:
“Tạ Hạc!”
7
Ta từng đánh Tạ Hạc hai lần.
Lần đầu là vì hắn bày mưu khiến một người bị thư viện đuổi học, lại còn đánh gãy một chân của y.
Phụ thân của người đó từng là huynh đệ kết nghĩa với cha của Tạ Hạc.
Năm xưa, cha mẹ Tạ gia đã giúp đỡ bọn họ không ít.
Vậy mà lúc Tạ gia gặp nạn, đám người kia không những không giúp, lại còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp đoạt không ít tài sản.
Thậm chí còn đến linh đường, mở miệng mắng cha mẹ Tạ gia rằng họ làm việc thất đức nên mới gặp báo ứng.
Đó là lần đầu tiên Tạ Hạc làm chuyện như thế.
Hắn ra tay mấy lần đều đánh lệch, thậm chí còn bỏ sót vài thứ.
Ta không nói lời nào, lặng lẽ dọn dẹp hậu quả xong xuôi.
Về đến nhà liền vác gậy đánh cho hắn một trận.
Tạ Hạc là thư sinh yếu ớt, đánh không lại ta.
Chỉ có thể cắn răng chịu đòn, không hé một lời.
Cho đến khi ta đánh đến mệt, ném gậy xuống.
Hắn mới khàn giọng nói: “Ta không sai.”
Ánh mắt nhìn ta mang theo chút oán hận.
Tạ Hạc là người cố chấp từ nhỏ.
Trước lúc qua đời, mẹ hắn còn đặc biệt dặn ta phải trông chừng hắn, đừng để hắn đi vào đường c.h.ế.t mà không quay lại được.
Nhưng ta lại chẳng biết nói đạo lý như người lớn.
Nghĩ một hồi, ta chỉ đành nói:
“Tên đó còn hai đứa con trai, một đứa què rồi còn một đứa nữa, mà không thì hắn còn có thể sinh thêm. Nhưng Tạ Hạc, cha mẹ chỉ có một mình chàng thôi.”
Nếu chàng thực sự muốn tiếp tục, ta cũng không cản. Nhưng tối nay chúng ta sẽ thành thân, động phòng, chàng nhất định phải để lại huyết mạch cho Tạ gia."
Ta biết mình không ngăn được hắn.
Vậy nên dứt khoát cưỡi lên người hắn mà bắt đầu cởi y phục.