Tiểu Man Tiểu Mãn

Chương 6



Người vừa rồi còn chịu đòn không rên một tiếng, giờ lại cứng ngắc từ kẽ răng bật ra mấy chữ:

 

“Ta sẽ không đi nữa!”

 

Ta liếc hắn một cái, tay vẫn không ngừng lại.

 

Cho đến khi Tạ Hạc vứt cây đao giấu trong lòng ra.

 

Ta cất hết mọi thứ, nghiêm túc dặn dò:

 

“Chàng là người muốn làm đại quan, những kẻ đó, sau này rồi sẽ có cơ hội tính sổ.”

 

Tạ Hạc trừng mắt với ta.

 

Lần thứ hai là khi Tạ Hạc không chịu đọc sách nữa.

 

Hắn lén rời khỏi thư viện, âm thầm đi làm thuê kiếm tiền.

 

Bị ta phát hiện, lại bị ăn một trận đòn.

 

“Ta không quay về đâu!”

 

Tạ Hạc cắn chặt răng, vành mắt đỏ bừng.

 

Ta chẳng buồn nói lý, trực tiếp đè hắn xuống, áp giải về lại thư viện.

 

Sau này là đại nương bên cạnh kể lại cho ta biết nguyên do:

 

“Vài hôm trước Tiểu Tạ có về nhà một chuyến, ta bảo ngươi đi bến tàu làm việc, thế là hắn liền chạy đến tìm. Nhưng chẳng bao lâu sau, ta thấy mặt hắn sa sầm lại, không chờ ngươi về đã đặt đồ lại rồi vội vã quay lại thư viện.”

 

Tạ Hạc đến bến tàu ư?

 

Ta đếm lại ngày tháng, suy nghĩ một lát.

 

Mới nhớ ra hôm đó, ở bến tàu, ta có gặp lại mấy người họ hàng bên nhà họ Tạ.

 

Bị bọn họ móc méo vài câu.

 

Mắng gì thì ta không nhớ rõ.

 

Dù sao cũng chẳng đau chẳng ngứa, không ảnh hưởng đến việc ta kiếm tiền.

 

Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc Tạ Hạc bỏ học?

 

Ta không nghĩ ra, bèn đi hỏi thẳng hắn.

 

Mới đầu Tạ Hạc không chịu nói.

 

Ta hỏi:

 

“Có phải vì ta ở bến tàu làm việc cùng đám nam nhân mà chàng thấy mất mặt không?”

 

Nuôi một kẻ đọc sách cần rất nhiều bạc.

 

Mà ta thì chẳng có tiền, chỉ đành cố tìm việc.

 

Việc gì cũng làm.

 

"Bọn họ cần người khiêng, ta khiêng. Cần người bốc vác, ta bốc."

 

“Không phải!”

 

Tạ Hạc bỗng đứng bật dậy, giọng cũng lớn hẳn lên:

 

“Nàng làm vậy là vì ta, sao có thể…"

 

Lời sau nói không nổi nữa.

 

Thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Cuối cùng hắn cúi đầu xuống.

 

Lúc đầu chỉ là mấy ngón tay run nhè nhẹ, sau đó cả người đều run rẩy.

 

Run đến mức ta suýt nữa đưa tay ra đỡ.

 

Lại lo lắng nghĩ: chẳng lẽ Tạ Hạc bị bệnh rồi?

 

“Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy nếu không có ta, có phải nàng đã không phải vất vả như vậy không? Hôm đó, rõ ràng là sinh thần của nàng…”

 

Câu cuối cùng, giọng Tạ Hạc rất nhẹ.

 

Hắn giơ tay lên, che lấy đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào.

 

Ta đã quên mất sinh thần của mình.

 

Nhưng Tạ Hạc vẫn còn nhớ.

 

Nhìn hắn đứng đó, giống như một đứa trẻ vừa làm sai, không dám ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ta bất giác luống cuống cả tay chân.

 

Một hồi lâu sau mới nghẹn ra được một câu:

 

“Thế tiền công chàng kiếm được đâu rồi?”

 

Ta lật ngược túi áo, không thấy một đồng bạc nào cả.

 

Ban đầu còn tức giận, nghĩ chắc Tạ Hạc bị kẻ xấu lừa mất rồi.

 

Tạ Hạc do dự một lúc, cuối cùng dè dặt lấy ra một vật từ trong n.g.ự.c áo.

 

Ta nhận ra đó là một hộp thuốc trị nẻ.

 

Hắn nhỏ giọng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ông chủ bảo cái này dùng tốt lắm.”

 

“Không còn đồng nào nữa à?”

 

Tạ Hạc không đáp.

 

Ta nhìn hộp thuốc trị nẻ ấy, muốn nói lại thôi.

 

Thật ra ta muốn bảo: hắn bị lừa rồi.

 

Thứ thuốc ấy chẳng hiệu quả gì cả, nhưng đắt khủng khiếp.

 

Thế mà cuối cùng, ta vẫn vui vẻ bôi đầy tay mình.

 

Rồi nhe răng cười với Tạ Hạc:

 

“Chắc chắn ngày mai tay ta sẽ khỏi thôi!”

 

Tạ Hạc cũng cười theo.

 

Rồi bị ta giơ tay đập cho một cái lên đầu.

 

Hắn ôm đầu, ngẩn người.

 

Ta nghiêm mặt:

 

“Tạ Hạc, ta là người sẽ làm phu nhân của trạng nguyên! Ngày lành của chúng ta còn đang ở phía trước!”

 

Tạ Hạc vẫn ngây người nhìn ta.

 

Một lúc lâu sau, mới khe khẽ đáp:

 

“Ừ.”

 



 

Mà nay, là lần thứ ba.

 

Ta càng nghĩ càng tức:

 

“Nàng ta nói gì ngươi cũng tin à? Giang Thải Vi rõ ràng đang đào hố chờ ngươi nhảy vào đó biết không?!”

 

“Sao ngươi không chịu nghĩ thử xem, nếu năm ấy ngươi thật sự vào kinh, ngươi sao biết được cha đã bị thương? Kinh thành thì xa xôi ngút ngàn, nếu thật sự có chuyện gì, ngươi còn chẳng thấy được cha mẹ lần cuối nữa là!”

 

“Tạ Hạc, sao ta lại nuôi ra được một kẻ vì sắc mà lú đầu đến thế hả?!”

 

Ngay sau tiếng “A tỷ” đầy hốt hoảng bị ta cắt ngang, Tạ Hạc liền đứng ngây ra đó, lặng lẽ nghe ta mắng.

 

Hắn không tránh.

 

Mặc cho gậy trong tay ta giáng xuống từng cú.

 

Cuối cùng chỉ cắn chặt môi, không dám nhìn ta.

 

Ngược lại là Giang Thải Vi mặt mày bỗng trắng bệch, quát lên:

 

“Lâm Tiểu Man, ngươi lại phát điên gì nữa đấy?!”

 

Ta liếc nàng ta một cái, nghiến răng cười lạnh:

 

“Nếu ta thật sự phát điên, ta đã đánh cả ngươi rồi.”

 

Ta tiến về phía nàng ta một bước.

 

Giang Thải Vi sợ đến lùi hẳn mấy bước, miệng không ngừng gọi người đến cản ta.

 

“A tỷ!”

 

Nghe ta sắp ra tay với Giang Thải Vi, kẻ nãy giờ giả làm khúc gỗ cuối cùng cũng chịu động.

 

Chiếc gậy giáng xuống bị hắn chặn lại.

 

Ta thử lắc cổ tay, không giằng ra được.

 

Tạ Hạc đúng là được ta nuôi tốt, giờ sức lực cũng không còn yếu như xưa.

 

Ta ngẩng đầu.

 

Nhưng Tạ Hạc – người đang vô thức nắm lấy gậy – lại trông hoảng loạn và luống cuống hơn bất cứ ai.

 

Hắn sững người, yết hầu khẽ lăn lên xuống.

Hồng Trần Vô Định

 

Năm ngón tay co lại rồi lại buông ra.

 

“…Xin lỗi.”

 

Cuối cùng, bàn tay ấy buông thõng xuống.

 

Mắt Tạ Hạc lúc này đỏ hoe.

 

Hắn cúi đầu, dáng vẻ vô cùng chật vật, vừa xấu hổ vừa khổ sở:

 

“Lần cuối cùng rồi.”

 

“A tỷ, Thải Vi là bằng hữu của ta, nàng gặp nạn, ta tự nhiên phải giúp.”

 

Một câu giống hệt như năm xưa.

 

Tạ Hạc lại lần nữa nghiêng về phía Giang Thải Vi.

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy người trước mắt xa lạ đến mức không nhận ra nổi.

 

Giang Thải Vi dịu dàng cảm tạ Tạ Hạc.

 

Lại quay sang nhìn ta, nở nụ cười đầy đắc ý.

 

Ta mặt không đổi sắc, giơ cao gậy thêm lần nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com