Tiểu Mãn Tức An

Chương 7



Mẫu thân cũng chịu nhượng bộ:

 

“Thôi cũng được.”

 

“Dù sao Chính Phương nhìn thế nào cũng chẳng giống chủ mẫu đảm lược, so với những ngày từng sống, có thể làm phi tử hoàng gia đã là vinh sủng lớn bằng trời.”

 

“Chẳng lẽ, nó còn có gì không hài lòng nữa ư?”

 

13

 

Thế là ta vào cung.

 

Hoàng đế nể mặt phủ Anh Quốc công cùng công lao phụ thân, phong ta làm Chiêu Nghi, đứng đầu cửu tần.

 

Nhưng… ngài không sủng ái ta.

 

Ngài chê ta thô tục vô tri, dung mạo tầm thường, dù có tỉ mỉ điểm trang, vẫn không giũ bỏ được khí chất quê mùa thôn dã.

 

Đêm nhập cung, ngài chỉ qua đêm ở điện ta chiếu lệ theo thường lệ.

 

Sau đó, chưa từng một lần lật thẻ bài của ta nữa.

 

Hoàng đế vừa bước qua tuổi tri thiên mệnh, trong hậu cung cũng chẳng có mấy vị phi tần giữ cao vị.

 

Sau Hoàng hậu, Quý phi và Lệ phi, liền đến ta — một Chiêu Nghi nhỏ nhoi.

 

Hoàng hậu nương nương là người nhân hậu bậc nhất thế gian này.

 

Người dung mạo đoan trang tuyệt thế, học thức uyên bác, chưa xuất giá đã vang danh khắp kinh thành.

 

Lại xuất thân từ thế gia vọng tộc cao quý, chính là vị Thái tử phi được Tiên đế ngự phong hai mươi năm trước.

 

Vậy mà người đối đãi với đám tần phi phía dưới luôn rộng lượng, khoan hậu, không hề có chút kiêu căng khinh thường.

 

Huống hồ ta chỉ mới hai tháng trước vẫn là thôn nữ, không thông hiểu quy củ chốn hậu cung, hành xử như mèo học vẽ hổ, lắm lúc còn gây ra trò cười.

 

Nhưng Hoàng hậu nương nương chưa từng cười nhạo ta, còn hạ chỉ dụ, không cho ai trách phạt ta vì lễ nghi thất thố.

 

Nhờ đó, ta mới có thể yên ổn mà sống được nơi thâm cung này.

 

Không quá lời khi nói, cả hậu cung này đều nhận được sự che chở của nương nương.

 

Còn Quý phi, lại hoàn toàn ngược lại.

 

Trong hậu cung, không ai là chưa từng bị nàng chèn ép.

 

Quý phi là tiểu thư ngoại gia của Thái hậu, xuất thân võ tướng, cực kỳ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, từ nhỏ đã được nâng niu sủng ái, tính cách ngạo mạn buông tuồng.

 

Từng là thanh mai trúc mã với Hoàng đế, tình cảm thâm hậu, bởi thế càng thêm phần đa nghi ghen tuông.

 

Dù ta chẳng được sủng ái, chỉ cần tồn tại thôi, cũng đủ để trở thành cái gai trong mắt nàng.

 

Nàng không thể động tới Hoàng hậu xuất thân tôn quý, lại không dám đụng đến Lệ phi – người gốc Hồi tộc nhưng hiện được Hoàng đế sủng ái nhất hậu cung.

 

Thế là mọi cơn tức đều trút cả lên đầu ta, một Chiêu Nghi chẳng có tí tồn tại nào.

 

Đến mùa đông.

 

Một lần tình cờ gặp nàng ở Ngự Hoa viên, nàng cố tình ném chiếc vòng ngọc được Thái hậu ban xuống hồ, rồi kiêu căng hạ lệnh:

 

“Ngươi, đích thân xuống nhặt!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta không dám trái lời, dù không biết bơi, vẫn cẩn trọng bước xuống hồ.

 

Nước lạnh thấu xương.

 

Tối hôm đó, ta phát sốt cao.

 

Ba ngày không hạ sốt, người mê man không tỉnh.

 

Thái y lắc đầu than thở, bóng gió nói:

 

“Sợ rằng… Chiêu Nghi nương nương khó qua khỏi.”

 

Ngay lúc đó, Hoàng hậu nương nương quyết đoán hạ lệnh.

 

Gọi cung nữ mang đến nhân sâm trăm năm trong tư khố của người, cắt thành lát đút cho ta ngậm dưới lưỡi.

 

Nhờ vậy, ta mới giữ lại được một mạng.

 

Người đời thường bảo Hoàng hậu nương nương vô cùng đoan trang, nhưng ít ai biết, nơi tâm can ấy từng chôn giấu một nỗi đau không thể nguôi.

 

Năm xưa, đại trưởng công chúa do người sinh ra mắc phong hàn, chưa kịp đưa nhân sâm tới thì hài tử đã lìa đời.

 

Gốc nhân sâm ấy không thể cứu được Đại công chúa năm xưa…

 

Nhưng lại cứu sống được ta.

 

Cũng chẳng biết có phải do chột dạ hay không, mà ngay đêm ấy, Quý phi liền cáo bệnh không thượng triều.

 

Nhưng Hoàng hậu nương nương chẳng hề nương tay.

 

Không những phạt nửa năm bổng lộc, mà còn bắt Quý phi sao chép một quyển kinh Phật hồi hướng cầu phúc cho ta.

 

14

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lúc ta sốt cao, từng mộng một giấc thật dài.

 

Mãi đến lúc ấy, ta mới biết — thì ra mình chỉ là kẻ phản diện trong một quyển thoại bản.

 

Hoàng đế là nam chính si tình chẳng nhận ra lòng mình, nữ chính chính là vị tiểu thư giả mạo của phủ Anh Quốc công.

 

Còn ta, dựa vào thân phận ‘chân thiên kim’, cưỡng ép thay thế nữ chính, được đưa vào cung, chiếm đoạt hoàng đế.

 

Tàn nhẫn chia rẽ một đôi uyên ương chân tình.

 

Cuối cùng, để vãn hồi người trong lòng, hoàng đế đã moi t.i.m móc phổi để dâng hiến cho nàng ta.

 

Cặp đôi hữu tình ấy cuối cùng cũng nên duyên, giai lão bạch đầu.

 

Chỉ còn lại xương cốt của ta vứt nơi pháp trường, bị đao phủ chê bẩn, đá văng một cước.

 

Ta choàng tỉnh từ cơn mộng, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

 

Nỗi đau từ cảnh bị lăng trì ấy dường như vẫn in sâu tận xương — cảm giác lạnh buốt lúc lưỡi đao rạch qua da thịt đến nay vẫn như còn rõ rệt.

 

Ta không kìm được mà run lên, suýt nữa không thở nổi.

 

Thế nhưng tâm trí lại chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.

 

Bất kể thế nào, ta cũng phải trốn.

 

Nếu không, kết cục duy nhất chờ đợi ta chính là cái chết.