Ở trong cung, ta chỉ còn một con đường duy nhất.
Vì Anh Quốc công phủ – nơi đã đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t để bảo vệ cho Lục Chính Nguyệt – sẽ không giúp ta.
Còn những tiểu thái giám, cung nữ quanh người, mạng đều nằm trong tay cung đình, lại càng chẳng thể giúp ta.
Người duy nhất có thể giúp ta… chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương.
Ta hoảng loạn lau mặt, không để ý thân thể vẫn còn mềm yếu, lập tức gọi cung nữ đến thay y phục.
Ta muốn đến gặp Hoàng hậu nương nương.
Từ Hàn Hương điện đến Phượng Nghi cung chỉ cách nhau chưa tới hai nén hương.
Lúc nữ quan của Phượng Nghi cung vào bẩm báo: “Chiêu nghi cầu kiến”, ta vẫn chưa kịp nghĩ kỹ phải nói gì.
Nói rằng “nếu không ra khỏi cung thì ta sẽ chết”, liệu nương nương có tin không?
Cảm xúc trong lòng hỗn loạn, bối rối không yên.
Thế nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt ôn nhu triền miên của nương nương, ta như tìm thấy núi tựa, nội tâm lập tức yên ổn.
Ta nói muốn nói riêng vài lời với nương nương.
Nương nương liền phất tay cho tất cả cung nữ lui xuống, dịu dàng nắm lấy tay lạnh như băng của ta, hỏi khẽ:
“Sao rồi, xảy ra chuyện gì?”
Ta cẩn thận rút tay ra, quỳ sụp xuống dập đầu ba cái vang dội, sau đó trườn gối đến trước người nàng, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng khàn khàn nghẹn ngào:
“Nương nương… cầu xin người… cứu lấy ta…”
Nàng khẽ nhíu mày, đỡ ta dậy, tự tay rót chén trà:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta uống một ngụm, cổ họng mới dịu đi đôi chút.
Chuyện thần quỷ, không thể nói rõ ra.
Vậy thì chỉ còn cách——
“Quý phi nương nương… sẽ không buông tha cho ta đâu.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nương nương, xin người… hãy cho ta rời cung.”
“Hôm nay ta còn may mắn sống sót… nhưng lần tới thì không biết còn có cơ hội mở mắt hay không…”
Hoàng hậu nương nương trầm mặc.
Bởi vì nàng hiểu — những gì ta nói, đều là thật.
Lấy tính tình của Quý phi, quả thực sẽ giày vò ta đến chết, mà Hoàng thượng… cũng sẽ liều c.h.ế.t che giấu cho nàng ta.
Đến lúc đó, chỉ cần một câu “bạo bệnh qua đời” là có thể che lấp tất cả.
Nương nương suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài.
Ánh mắt nàng nhìn ta, như thể xuyên thấu qua ta để nhìn thấy một người khác.
“Ta sẽ giúp ngươi.”
“Nhưng chưa phải lúc. Ngươi đã từng nghĩ… rời khỏi cung rồi sẽ sống thế nào chưa?”
May thay, ta từng học việc trong tiệm bánh bao, lắp bắp đáp:
“Ta muốn mở một cửa tiệm nhỏ… bán chút đồ ăn.”
Nàng gật đầu tán thưởng:
“Có tay nghề bên mình luôn là chuyện tốt. Ta sẽ mở cho ngươi một nhà bếp nhỏ trong điện, ngươi hãy tìm cơ hội học hỏi thêm ở Ngự Thiện phòng, sau này ra ngoài cũng dễ mưu sinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng lại gật gù như đang suy tư, chậm rãi nói:
“Đã là xuất cung, thì ‘Chiêu nghi’ không thể sống sót… ngươi phải đổi thân phận.”
“Hình như… trước đây ngươi họ Triệu?”
Ta lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Nhà họ Triệu đã bán ta với giá hai mươi lượng bạc, ta không muốn làm con gái của họ nữa.
Một hồi lâu.
Nương nương bỗng giãn mày, giọng nói như dỗ dành trẻ con, nhẹ nhàng nói với ta:
“Nếu ngươi không muốn trở lại họ cũ, vậy… ngươi có muốn lấy họ Kim theo ta không?”
Ta ngẩn người, nước mắt dâng lên, gật đầu lia lịa.
Nàng vuốt nhẹ lưng ta, ngữ khí ôn nhu như suối:
“Hà tất lo chuyện được mất, rốt cuộc… Tiểu Mãn còn hơn vạn toàn. Vậy… từ nay ngươi tên là Kim Tiểu Mãn nhé.”
Tiểu Mãn… Kim Tiểu Mãn…
Ta lẩm nhẩm cái tên trong miệng hai lần, nước mắt bất chợt tuôn trào.
Tên đầu tiên của ta là “Nhị Nha”, vì ta là đứa con gái thứ hai nhà họ Triệu.
Tên thứ hai là “Chính Phương”, được đặt theo “Chính Nguyệt” — nàng là ánh trăng, còn ta là cỏ cây dưới trăng.
Còn cái tên này, là cái tên đầu tiên được một người cẩn thận cân nhắc, ôm hy vọng và chờ mong mà đặt cho ta.
Lệ mờ mắt…
Ta không kiềm được, thầm gọi một tiếng trong lòng:
“Nương nương…”
Không ngờ nàng đột nhiên ôm lấy ta, dịu dàng đáp một tiếng:
“Ừm…”
15
Năm Vĩnh Hòa thứ hai.
Hàn Hương điện gặp hỏa hoạn, Lục Chiêu Nghi bất hạnh qua đời.
Hoàng đế đau buồn, truy phong nàng làm Hiền phi.
Tháng Tư cùng năm, trong thành Dương Châu mở một quán ăn sáng tên “Kim gia Tảo Thực”.
16
Hai ngón tay dài thon màu mật vững vàng kẹp lấy chiếc bát sành đang rơi giữa không trung.
Rồi cũng vững vàng đặt lại vào tay ta.
Là Lệ phi.
Ta có chút ngẩn ngơ.
Những ngày từng được gọi là “Lục Chiêu Nghi”… đã là chuyện của một đời trước xa xăm.
Không ngờ đến hôm nay, ta lại có thể gặp lại người quen cũ.
Lệ phi là một vũ cơ người Hồ, từng được Hoàng đế gặp khi vi hành đến Thanh lâu.
Vì dung mạo kiều diễm mà được phong hiệu “Lệ”.
Được sủng ái vô cùng, nhưng thường ngày lại sống rất kín đáo, chưa từng chủ động làm khó ai.
Nàng là số ít người ta từng có thể trò chuyện được trong cung.
Nhưng ta chưa từng nghĩ rằng lần gặp lại nàng sẽ là trong tình huống thế này.