Phụ thân ta sắp nhậm chức tại Giang Nam, nôn nóng muốn vứt bỏ gánh nặng là ta.
Ngày cả nhà thu xếp rời đi, lão thúc què chuyên đưa củi đến nhà ta nghe được tin, vội vã đến đòi nợ nửa năm tiền củi.
“Tiền thì không có, đem con gái nhà ta gán cho ông vậy. Con trai ông chẳng qua là kẻ quê mùa chân lấm tay bùn, cưới được tiểu thư nhà họ Lâm bọn ta cũng coi như trèo cao rồi đó!”
Phụ thân ta chợt lóe lên tia tính toán, trong khoảnh khắc liền giải quyết được hai mối phiền toái.
Lão thúc què còn muốn lên tiếng cãi lý, nhưng bị ánh mắt lạnh băng dọa người của phụ thân ta trừng cho nghẹn lời.
“Nếu còn dám hồ nháo, ta đánh gãy nốt cái chân lành còn lại của ngươi!”
Hoàng hôn buông xuống, ta tỉnh lại sau cơn mê.
Lão thúc què đã buộc xong xe, rải củi mềm lên cành khô làm đệm, hướng ta vẫy tay, nở nụ cười chất phác.
“Nhóc con, chúng ta về nhà thôi!”
01
Sau khi phụ thân thăng chức, hiếm hoi mới cho gọi ta đến gặp.
Mưa phùn theo gió len qua khe cửa, lặng lẽ như tiếng nức nở của mẫu thân khi lâm chung.
“Bán Hạ, hãy hiểu cho phụ thân ngươi. Mẫu thân ngươi xuất thân thấp kém, mà chốn kinh thành thì bao đôi mắt đang soi mói ta từng nạp thiếp là kỹ nữ. Nay chính thất thân phận lại tôn quý, ta thực sự khó xử vô cùng.”
“Nhưng không sao cả, đợi đến khi chúng ta đến Giang Châu, những chuyện này sẽ không còn ai nhắc đến nữa. Ta nhất định sẽ làm chủ, chọn cho con một mối hôn sự tốt đẹp.”
Dẫu sao cũng là phụ thân ruột, trong lòng ông vẫn còn nghĩ đến ta.
Về đến phòng, ta vui vẻ thu dọn hành lý. Chuyện vốn là điều đáng mừng, vậy mà không hiểu sao, nước mắt lại tuôn rơi.
Mẫu thân ơi, tuy năm tháng qua có lắm chông gai, nhưng nữ nhi cũng đã bình an trưởng thành. Đến Giang Châu rồi, sẽ không còn ai dám nhục mạ xuất thân của người nữa. Nữ nhi của người – Bán Hạ – sẽ trở thành một tiểu thư danh chính ngôn thuận.
Ta chỉ chợp mắt một lát, tỉnh dậy thì cả phủ đã trống không.
Ngay cả con ch.ó vàng canh cổng, cùng đôi anh vẹt nơi hành lang từng biết nói chuyện, cũng chẳng thấy đâu.
Một cơn choáng váng ập tới, ta bỗng nhớ lại sáng nay Tiểu Thúy cố sống cố c.h.ế.t khuyên ta uống bát chè bát bảo mà phụ thân ban cho.
Thì ra phụ thân đã đem cả phủ bán cho thương nhân địa phương. Quản gia đến nhận phủ, hùng hổ đạp cửa xông vào: “Sao phủ họ Lâm còn sót lại một đứa nha hoàn? Mau thu dọn rồi cút đi cho khuất mắt!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mặt trời đã ngả về Tây, đàn quạ nơi mái ngói kêu inh ỏi, rền rĩ.
Lúc này ta mới bừng tỉnh. Một người bạc tình như phụ thân, sao có thể đổi tánh chỉ trong khoảnh khắc? Ta thực không nên gửi gắm hy vọng nơi ông.
Một giọng nói khô khốc, yếu ớt kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ. Là thúc què chuyên đưa củi đến phủ.
“Tiểu thư, lão gia nói đem người gả cho nhà ta, xem như trả nợ nửa năm tiền củi.”
Lão thúc thở dài đầy bất lực: “Ta biết Lâm đại nhân chỉ mượn cớ để đuổi ta đi. Thôi vậy, coi như ta xui xẻo. Tiểu thư tự lo lấy thân nhé, hôn ước này chẳng thể xem là thật.”
Nhưng thiên hạ rộng lớn là vậy, ta biết phải nương thân nơi đâu?
Nhìn ông đang buộc xong xe, định rời đi, ta chưa kịp nghĩ ngợi đã buột miệng:
“Thúc… thúc ơi, ta đi cùng người!”
Ông run run đáp lại một tiếng, nụ cười trải rộng trên gương mặt khắc khổ, những nếp nhăn cũng như giãn ra vì vui sướng:
“Đi thôi, nhóc con, chúng ta về nhà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
02
Khi ngang qua Vọng Nguyệt Trai – nơi phồn hoa nhất chốn thành đô, vừa khéo bắt gặp trưởng tỷ và phò mã của nàng, Hạ thư lang Hạ Thư Hành, đang mở yến khoản đãi khách khứa.
Giữa đám đông bỗng có kẻ kinh hô:
“Ô kìa, chẳng phải là Nhị tiểu thư nhà họ Lâm sao? Cớ gì lại ra nông nỗi tiều tụy thế kia?”
Trưởng tỷ khẽ che khăn tay, bật cười duyên dáng:
“Hử, Nhị tiểu thư gì chứ? Bất quá chỉ là con tiện tỳ do kỹ nữ sinh ra mà thôi. Phụ thân trước lúc rời kinh đã gả nàng cho lão già què, gọi là gì nhỉ… Vương Bát sánh đậu xanh, trời sinh một cặp đấy mà!”
Có kẻ nhiều chuyện liền châm ngòi khiêu khích:
“Hạ huynh, từng nghe nói huynh và vị Nhị tiểu thư kia có chút giao tình…”
Hạ Thư Hành vội quay mặt, cắt lời dứt khoát:
“Nội tử tuy không hay ghen tuông, nhưng lời nói đùa như vậy xin chớ buông bừa. Kẻ mà lòng ta hướng đến từ trước đến nay chỉ có Lâm gia đích nữ – Hàn Sương, nào có từng nhận thức gì mèo chó ngoài đường!”
Hai năm trước, trong yến tiệc Trung Thu, ta dùng một khúc từ vịnh nguyệt khiến khách khứa trong phủ tấm tắc ngợi khen.
Cũng vì vậy mà Hạ gia công tử – Hạ Thư Hành – gửi thiệp danh vào phủ, đích danh muốn gặp ta.
Phụ thân nổi trận lôi đình, bắt ta quỳ gối dưới hành lang ba ngày ba đêm.
Đêm thu mưa đổ như trút, ướt đẫm cả thân thể, nóng hầm như lăn qua lửa đỏ, lạnh buốt đến tận xương.
Ta vừa khóc vừa gọi:
“Phụ thân, cứu con… con biết sai rồi…”
Ông mặt lạnh như tiền hỏi lại một câu:
“Sai ở chỗ nào?”
Lúc ấy đầu gối ta đã tê rần, sau cơn tê là đau nhức thấu tim gan, như hàng vạn mũi châm đ.â.m thẳng vào từng khe xương.
Ta cắn răng chịu đựng, cúi đầu nghẹn ngào đáp:
“Nữ nhi không nên đem từ khúc phong tình trêu hoa ghẹo nguyệt ra giữa yến tiệc, đánh mất phẩm hạnh khuê nữ.”
Sau ba ngày, trưởng tỷ mượn danh ta, phong quang đến gặp Hạ công tử, cuối cùng thành toàn một mối lương duyên tốt đẹp.
Ngày nàng xuất giá, khoác lên mình hỉ phục rực đỏ, bước vào phòng ta đầy kiêu căng khiêu khích:
“Biết rõ thân phận mình hèn kém thì đừng ra mặt giành phong quang! Phụ thân cần một thiên kim thế gia đủ sức nâng đỡ môn đình, chứ không phải thứ tiện loại sinh ra từ kỹ viện như ngươi. Nếu biết điều một chút, hãy sống như loài kiến hôi, bò trốn trong góc mà thở.”
Ta cụp mắt, khẽ đáp:
“Muội… đã rõ rồi.”
Thế nhưng trưởng tỷ vẫn chưa hả giận, liền vớ lấy lư hương đập lên đầu ta, tro hương bay tứ tán, phủ đầy mặt mày tóc tai.
Nàng cười khẩy rồi xoay người rời đi, bước chân tao nhã mà tàn nhẫn.
Những lời sỉ nhục như từng tảng đá đè nặng trong tim, thúc què nghe đến đó cũng không chịu nổi, vội vàng giục xe rời khỏi nơi thị phi hỗn tạp ấy.
Chờ đến khi hoàn hồn, đã ra đến vùng ngoại ô kinh thành.