Tiểu Mãn Vẫn Hơn Vẹn Toàn

Chương 2



Thúc bắt đầu lải nhải, chậm rãi mở lời kể lể.

 

Nói về đứa con gái mệnh khổ của ông – Thẩm Vân – hai lần xuất giá đều tang tóc, bị người đời đồn thổi là khắc phu, hiện giờ sống cô độc, dắt theo đứa con gái năm tuổi tá túc trong nhà ông.

 

Nói đến con trai Thẩm Viễn, ba lần ứng thí đều rớt, bị người chê cười là chân yếu tay mềm, chẳng làm nên trò trống gì, từ đó sinh lòng nản chí, ôm hận mãi không nguôi.

 

Nói cả đến thẩm thẩm trong nhà, mắc bệnh lao phổi, đêm đêm ho đến mất ngủ.

 

Sau cùng, thúc mặt đầy ngượng ngùng, lưỡng lự một hồi rồi mới dám nói:

 

“Nhà chỉ có ba gian phòng, nhà xí thì xây ngoài sân… nhưng con cứ yên tâm, thẩm thẩm con mỗi ngày đều lấy tro rắc lên, cũng không bốc mùi gì cho lắm đâu.”

 

Tiết xuân còn vương rét, gió chiều hun hút, thổi lạnh đến cắt da.

 

Ngón tay ta run rẩy, cố siết chặt chiếc bọc hành trang mong manh.

 

Một cơn lạnh thấu xương từ tận đáy lòng tràn lên, lan khắp tứ chi.

 

Thúc thấy ta run lẩy bẩy, liền cất tiếng hỏi:

 

“Nhóc con, con lạnh lắm sao?”

 

Ta khẽ lắc đầu.

 

Không phải lạnh…

 

Là sợ.

 

Nỗi sợ vừa thoát khỏi hổ miệng, lại sa vào hang sói.

 

03

 

Xe ngựa lắc lư quanh co, cuối cùng dừng lại trước một tiểu viện đơn sơ.

 

Thúc què kể rất nhiều chuyện, chỉ không kể rằng cây đào trong sân vừa qua kỳ nở rộ, dưới gốc rải đầy cánh hoa hồng phấn, đẹp như một tấm thảm mỏng phủ lên đất.

 

Một con mèo trắng mập mạp nằm dưới gốc cây, không chút ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào ta.

 

Chiếc ghế gỗ trên thềm bị mất một chân, nhưng đã được người ta cẩn thận sửa lại, phía trên còn đặt miếng đệm nhỏ làm từ vải vụn.

 

Một bé gái cột hai búi tóc sừng dê, tay nâng tàu lá gói lấy củ khoai nướng nóng hổi, vui mừng lao tới nhét vào lòng ta.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thẩm Vân – con gái thúc – là một phụ nhân mạnh mẽ, vừa thấy đã quát lớn:

 

“Mễ Lạp, không được thất lễ với quý nhân!”

 

Từ trong nhà, Thẩm Viễn bước ra đón. Dù chỉ mặc áo vải thô sơ, thân hình vẫn cao lớn như tùng xanh.

 

Chàng cười sảng khoái hỏi:

 

“Cha đã về rồi? Có đòi được số bạc kia không?”

 

Thúc què kéo chàng sang một bên thì thầm dăm câu, đến khi Thẩm Viễn đứng trước mặt ta, nhìn rõ dung mạo, liền thốt lên kinh ngạc:

 

“Hóa ra là Lâm tiểu thư!”

 

“Cô nương không nhớ sao? Năm ngoái phụ thân ta trượt chân gãy chân, ta từng thay ông đến phủ đưa củi. Khi ấy là giữa mùa hè, nóng đến khô miệng khô lưỡi, chính cô nương đã ban cho ta một chén trà cúc giải nhiệt.”

 

Ta bỗng nhớ ra.

 

Hôm ấy chàng vì không hiểu lễ nghi, không dâng lễ cho tiểu đồng giữ cửa nên bị làm khó.

 

Toàn thân đẫm mồ hôi, mặt đỏ tía tai, luống cuống đến sắp khóc.

 

Ta tình cờ đi ngang qua, giúp chàng giải vây, lại còn pha trà mời chàng giải khát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Viễn lặng im suy nghĩ một lúc, đoạn chậm rãi nói:

 

“Lâm tiểu thư, mối hôn này vốn là chuyện hồ đồ. Cô nương thân phận cao quý, tại hạ không dám vọng tưởng trèo cao. Nhưng chỉ cần cô nương bước vào nhà tại hạ hôm nay, từ nay về sau sẽ bị lời ra tiếng vào chôn vùi danh tiếng.”

 

“Cô nương từng giúp ta một lần, nay ta coi như thay cha trả nợ củi, từ đây không còn nợ nần.”

 

Đã thấy quá nhiều kẻ đạo mạo giả dối, ta chẳng ngờ được Thẩm Viễn lại thẳng thắn như thế.

 

Ta xoắn lấy vạt áo, lấy hết can đảm đáp:

 

“Ta… là ta tự nguyện.”

 

Nghe xong, chàng liền nở nụ cười rạng rỡ như ánh sao giữa trời xuân, mặt hơi ửng hồng, ngượng ngùng cất lời:

 

“Ta nhất định không phụ nàng.”

 

Cả nhà họ vui mừng khôn xiết, bữa tối đặc biệt nấu thêm mấy món ngon.

 

Khối thịt xông khói treo trên mái hiên bị cắt đi hơn nửa, xắt mỏng xào cùng măng khô, thơm lừng.

 

Con gà mái già nuôi mấy năm cũng đem làm canh, đùi gà, cánh gà cứ không ngừng gắp vào bát ta.

 

Thẩm thẩm múc riêng một bát cơm nhỏ, lui ra góc bếp ăn một mình.

 

Ta thấy lạ bèn hỏi:

 

“Sao thẩm thẩm không qua đây cùng ăn?”

 

Thẩm Viễn vội vàng giải thích:

 

“Mẫu thân ta mắc chứng ho lâu ngày, sợ lây bệnh nên chưa bao giờ dùng bữa chung. Ngay cả bát đũa cũng dùng riêng.”

 

Thẩm thẩm nghe vậy càng không dám ho lớn, hai gò má đỏ bừng, khẽ khàng cất tiếng:

 

“Khụ khụ… khụ…”

 

04

 

Hôn kỳ được định vào ba ngày sau, không rình rang long trọng, chỉ dự tính mời họ hàng và láng giềng đến dùng bữa đơn giản.

 

Thẩm Viễn từng đọc sách, lại viết chữ rất đẹp, mỗi khi trong thôn có hỷ sự đều mời chàng viết câu đối và chữ hỉ. Nay đến lượt chính mình làm chủ hôn, cũng chẳng ngoại lệ.

 

Ta đã lâu không cầm bút, trong lòng có chút ngứa ngáy, liền do dự hỏi:

 

“Ta… có thể thử một chút được không?”

 

Nét bút như mây trôi nước chảy, mấy đôi câu đối hỷ đã hoàn thành trong chớp mắt.

 

“Bách niên ân ái song tâm kết, thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên.” Câu này hợp với mối duyên phận bất ngờ của ta và chàng, được dán lên cổng lớn.

 

“Hoa khai tịnh đế nhân duyên mỹ, yến túc đồng sào tuế nguyệt điềm.” Câu này mang hàm ý đẹp đẽ, được dán trong phòng tân hôn.

 

“Cầm sắt hòa minh ca thịnh thế, uyên ương bỉ dực tụng cát tường.” Câu này là lời chúc tốt lành, dán trước cửa phòng thúc thẩm.

 

Mỗi lúc một đông dân làng kéo đến xem, không ngớt lời trầm trồ khen ngợi:

 

“Chữ này… ta thấy viết còn đẹp hơn cả chữ Thẩm Viễn nữa kìa…”

 

“Nhà họ Thẩm đúng là nhặt được báu vật, quả là nữ tử tài hoa.”

 

“Vừa khéo tay, lại biết viết chữ, nữ hài như vậy thật sự hiếm thấy…”

 

Ta lại dùng giấy đỏ cắt mấy hình chim hỉ báo xuân, uyên ương nô đùa dán lên khung cửa sổ.

 

Phần giấy thừa cuối cùng, ta cắt cho Mễ Lạp một con thỏ nhỏ xinh. Nó vui mừng ôm đi khoe khắp nơi.

 

Chẳng mấy chốc, cả đám trẻ con ùa tới, tranh nhau đòi con thỏ trong tay Mễ Lạp, khiến ta bị vây chặt đến nỗi chẳng thể nhúc nhích.