Tiểu Mãn Vẫn Hơn Vẹn Toàn

Chương 12



Ngay sau đó, Thẩm Viễn cùng Tống công tử được đám đông vây quanh đưa vào nhà.

 

Vừa trông thấy đoá hoa đỏ to rực rỡ trên n.g.ự.c Tống công tử, ta liền hiểu rõ tất cả.

 

Thẩm Viễn bước nhanh tới trước mặt ta:

 

“Tiểu Hạ, ta đã đỗ Cống sĩ rồi.”

 

Ta sợ chàng nghĩ ngợi, liền ghé tai hỏi nhỏ:

 

“Chàng có thấy không cam lòng chăng?”

 

Thẩm Viễn mỉm cười bình thản:

 

“Vừa rồi trên đường, Cảnh Lễ huynh cũng hỏi ta câu đó. Ta thua huynh ấy, là tâm phục khẩu phục, tuy bại mà vinh.”

 

Tống Cảnh Lễ từ trong đám người đến chúc mừng bước ra, khoác vai Thẩm Viễn:

 

“Đi thôi, hôm nay chúng ta uống mấy chén, chúc mừng một phen!”

 

Sau khi mọi việc đã lắng xuống, chúng ta bắt đầu lên đường trở về.

 

Xuân Lan nước mắt lưng tròng:

 

“Tiểu Hạ, những ngày qua chúng ta thân như tỷ muội, thiệt là chẳng nỡ rời xa. Sau này hài tử bình an ra đời, nhất định phải viết thư báo cho ta hay.”

 

Nàng tặng ta rất nhiều tiểu y, tiểu hài do chính tay nàng may vá. Quý giá nhất là một chiếc vòng cổ bằng vàng ròng.

 

Ta vội từ chối:

 

“Vật quý thế này muội sao dám nhận!”

 

Xuân Lan cười bảo:

 

“Đây là của hồi môn bên ngoại ta, ngày trước Cảnh Lễ huynh còn đang đọc sách, ta từng đem cầm nó làm lộ phí. Sau lại trải bao vất vả mới chuộc về. Trong đó có bao nhiêu khó nhọc, muội là người hiểu rõ nhất. Nay xem như một chút tâm ý ta muốn dành cho hài tử – danh nghĩa con nuôi của ta vậy.”

 

Kỳ thi Điện kết thúc, Tống Cảnh Lễ đỗ Bảng Nhãn, được Thánh Thượng bổ nhiệm làm Thị giảng tại Hàn Lâm viện, từ đó cả nhà họ định cư luôn tại kinh thành.

 

Thẩm Viễn tư chất không bằng Cảnh Lễ, nhưng nhờ phong độ và khí tiết khi xưa mà được Thánh Thượng đích thân triệu kiến, khen ngợi chàng có phẩm hạnh cao cả. Dẫu không đỗ thứ hạng cao, song vẫn được nhà vua để mắt tới.

 

Thánh Thượng hỏi chàng có nguyện ý lưu lại kinh thành nhận chức chăng, Thẩm Viễn liền từ tạ, khẩn cầu rằng cha mẹ tuổi cao ngày đêm mong nhớ, nếu có thể, nguyện đem sở học cả đời báo đáp quê hương.

 

Vừa hay quan lớn họ Vương nơi quê nhà cáo lão hồi hương, Thánh Thượng suy xét rồi để chàng thay thế, bổ nhiệm làm Tri phủ Thâm Châu.

 

Lúc ấy, bụng ta đã lớn, e rằng sinh nở xong lại chậm trễ việc hành trình, vì thế không dám lưu lại thêm, chỉ lo mau chóng lên đường hồi hương.

 

20

 

Con đường hồi hương lần này, đi mất hơn một tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Vân mấy năm nay vẫn đơn thân độc mã, sau khi phát đạt, người đến cầu thân đông đến mức muốn giẫm vỡ ngạch cửa, nàng đều khéo léo từ chối.

 

Nàng cùng cha mẹ chồng đã sớm mua một căn nhà mới tại châu thành, chọn lựa đầy đủ gia đinh và người làm đáng tin, chỉ chờ chúng ta trở về là có nơi dừng chân ổn thỏa.

 

Khi xe ngựa ngang qua phủ cũ của nhà họ Lâm, ta trông thấy tỷ tỷ cả đầu tóc rối bù, đang túm lấy tay quản gia mà gào thét:

 

“Đây là nhà của ta, ta là đích nữ nhà họ Lâm mà!”

 

“Chẳng lẽ là tiện nhân Lâm Bán Hạ xúi bọn ngươi làm thế? Nhất định là nàng ta!”

 

Quản gia ném xuống đất một cái bánh bao, nàng ta liền giống như một con ch.ó hoang khốn khổ, bò lồm cồm nhặt lấy mà nhét vào miệng, vừa ăn vừa cười khóc lẫn lộn.

 

Nàng đã hoàn toàn điên loạn rồi.

 

Sau khi phụ thân cùng cả nhà c.h.ế.t chìm, không còn nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nhà họ Hạ cũng chẳng còn xem trọng nàng.

 

Lời ta nói khi xưa quả chẳng sai, Hạ Thư Hành cả đời cũng chỉ là một gã tú tài. Sau lần đầu tiên thi hương thất bại, hắn nản lòng thoái chí, đắm chìm vào cờ bạc, phá tan gia sản, đến nay chẳng ai biết hắn đang trôi dạt phương nào.

 

Ta buông rèm xe xuống, giục người đánh xe nhanh chóng về nhà.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ngay đêm ấy, ta chuyển dạ.

 

Có lẽ đứa nhỏ cũng thấu hiểu cho ta đường xa vất vả, nên chẳng khiến ta sinh nở khó khăn, vào giờ Sửu ngày mùng Chín tháng Bảy, hạ sinh một tiểu nữ nhi.

 

Khuôn mặt bé con nhăn nheo, chẳng thể gọi là xinh đẹp, nhưng Thẩm Viễn bế lấy không rời tay, thương yêu vô vàn.

 

Khi tổ chức tiệc đầy tháng cho con, có kẻ lắm lời buông một câu:

 

“Nếu Thẩm đại nhân sinh thêm được một quý tử nữa, mới gọi là viên mãn.”

 

Thẩm Viễn lần đầu tiên có dũng khí mà tức giận mắng lại:

 

“Chuyện trong nhà ta, còn chưa đến lượt ngươi xen vào!”

 

Thế nào mới là viên mãn đây?

 

Hoặc là Thẩm Viễn trong kỳ khoa cử đã chạm mặt công tử họ Tống, suýt chút nữa bỏ lỡ Trạng nguyên.

 

Hoặc là Thẩm Vân mãi miết tìm kiếm, vẫn chưa thể gặp được người định mệnh của đời mình.

 

Hoặc là trong mắt người đời, chúng ta chưa trọn vẹn vì chưa có đủ cả trai lẫn gái.

 

Thế nhưng trên suốt hành trình đã qua, chúng ta đều thấu hiểu:

 

Nước đầy thì tràn, trăng tròn thì khuyết, sự viên mãn vốn là điều khó cầu.

 

Tiểu mãn còn hơn vẹn toàn.

 

(Hết)