Tiểu Mãn Vẫn Hơn Vẹn Toàn

Chương 11



Chàng quay lưng về phía ta, giọng nói tràn đầy bất lực:

 

"Cảnh Lễ huynh từng nói, cầm bút phải như quân tử lập thế, mực càng đậm thì cốt chữ càng hiện rõ. Giống như quân tử càng khốn khó, càng phải kiên cường."

 

"Tiểu Hạ, ta thật sự không thể làm trái lương tâm. Hôm đó huynh ấy đến tửu lầu thật ra chỉ vì mua trâm cho phu nhân, toàn bộ quá trình ta đều nhìn thấy. Ta… nhất định phải đứng ra."

 

"Nhưng triều cục lúc này đang rối ren bất ổn, lần đánh cược này thật khó đoán đúng sai. Nếu Cảnh Lễ huynh được minh oan thì tốt, còn nếu có gì sơ suất, e rằng sẽ liên lụy đến nàng và cả nhà. Đó mới là điều khiến ta hổ thẹn nhất."

 

Những ngày qua, nỗi giày vò trong lòng chàng ta đều thấy cả. Làm sao ta không hiểu nỗi trăn trở trong lòng chàng?

 

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng chàng, hạ giọng nói:

 

"Nếu thánh thượng công minh liêm chính, thì chân tướng tự khắc sẽ sáng tỏ. Còn nếu một vụ án lớn liên quan đến xã tắc, đến dân chúng mà còn bị làm cho mập mờ kết thúc, thì chàng học thánh hiền bao năm để rồi phụng sự một triều đình như vậy sao?"

 

Chàng bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt rực cháy:

 

"Người hiểu ta nhất, chẳng ai ngoài nàng."

 

Ta lấy con d.a.o găm trong tay áo ra:

 

"Từ khi xảy ra chuyện, ta đã mang theo bên mình. Nếu chàng có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối không sống một mình mà chịu đựng."

 

Nửa tháng sau, mẹ của Tống công tử một quả phụ và thê tử của Tống công tử tất tả đến kinh thành.

 

Thê tử của Tống công tử tên là Xuân Lan, tuy thân thể yếu ớt nhưng lại là người kiên cường như cỏ bấc.

 

Nàng mang thân bệnh tật đi gõ trống Đăng Văn.

 

Thẩm Viễn cũng nhân cơ hội này viết bản chứng từ gửi đến Đại Lý Tự, kể rõ về nhân phẩm và những chi tiết thường nhật khi giao hảo cùng Tống Cảnh Lễ, cùng với toàn bộ lý do huynh ấy xuất hiện tại tửu lầu lúc giao dịch đáp án.

 

Vụ án lần này được Thánh thượng thân chấp xử lý, kéo dài mãi đến tiết thu mới kết thúc.

 

Trong khoảng thời gian ấy, Thẩm Viễn nhiều lần bị dẫn đi thẩm vấn, nhưng bất kể đối mặt với ai, chàng vẫn kiên định giữ vững lời khai ban đầu.

 

Dưới lôi đình thủ đoạn, vụ án gian lận khoa cử cuối cùng cũng hạ màn. Chủ khảo Bì đại nhân là kẻ chủ mưu, liên thủ cùng một số quan viên triều đình và các thư sinh tham dự, tổng cộng mấy trăm người bị tịch biên gia sản, lưu đày ra biên thùy.

 

Tống Cảnh Lễ rốt cuộc cũng được rửa sạch oan khuất.

 

Hôm huynh ấy trở về, Thẩm Viễn ra tận cửa nghênh đón. Tống Cảnh Lễ liền hành đại lễ quỳ tạ:

 

"Đa tạ Thẩm công tử trong lúc nguy nan đã không tiếc thân mà cứu giúp."

 

Thẩm Viễn vội vàng đỡ huynh ấy dậy:

 

"Huynh còn nhớ ước định thuở nào chăng?"

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Ngày sau bất luận ai đỗ đạt trước, đều phải soi tỏ lòng sơ thuở đầu."

 

Sau khi vạn sự trở lại bình thường, Thánh thượng ban chỉ dụ: tháng Tư năm sau sẽ tổ chức lại kỳ Hội thí. Tất cả thư sinh dự thi phải một lần nữa đến Hộ bộ xác minh thân phận, đề thi sẽ do chính tay Thánh thượng định ra, còn chủ khảo là Tể tướng đức cao vọng trọng đương triều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ sau khi vào đông, không rõ vì cớ gì, ta cứ luôn thèm chua. Món dưa cải Tống thẩm làm, ta ăn đến mức đáy vại cũng sắp thấy rồi.

 

Cận kề đêm trừ tịch, thân thể ta càng thêm mỏi mệt, tinh thần chẳng khá lên chút nào.

 

Sáng hôm ấy thức dậy, ta cảm thấy bụng dạ quay cuồng, ôm tường nôn mửa hồi lâu. Đúng lúc Tống thẩm trông thấy, bà vỗ tay giậm chân:

 

"Chà chà, chẳng lẽ là... có tin vui rồi?"

 

Thẩm Viễn còn mắt nhắm mắt mở liền chạy đi mời đại phu, kết quả là đã mang thai hơn hai tháng.

 

Chàng như chó con quấn người, ôm ta vừa thơm vừa dụi:

 

"Ta sắp làm cha rồi... làm cha rồi đó!"

 

Tết năm ấy, chúng ta ăn tết cùng nhà họ Tống. Tống thẩm nhất quyết không cho ta xuống bếp nữa. Bà cùng Xuân Lan làm hẳn một bàn lớn đầy sơn hào hải vị.

 

Chúng ta không tiện tay không mà đến, bèn mở vò rượu hoa quế ta chôn giữ nhiều năm, vốn định chờ ngày Thẩm Viễn đỗ đạt mới dùng để chúc mừng.

 

19

 

Ngày thi cử càng đến gần, bụng ta lại càng thêm lớn.

 

Thẩm Viễn đã nhiều lần gửi thư về nhà, khẩn cầu mẹ chồng đến kinh thành chăm sóc ta. Thế nhưng mấy năm nay Thẩm Vân bận bịu không thôi, chẳng những đã mở rộng quy mô vườn trái cây, mà trong tay còn quản lý bao nhiêu người làm, phụ thân chàng lại không thể rời khỏi nhà, còn mẹ chồng ta thì mù chữ, một thân một mình đi đường xa vạn dặm, thật khó yên tâm.

 

May thay có Tống thẩm, bà lớn tiếng dặn dò Thẩm Viễn:

 

"Ngươi cứ an tâm mà đi thi, trong nhà còn có ta với Xuân Lan, đảm bảo không để Tiểu Hạ xảy ra mảy may sơ suất!"

 

Kỳ thi Hội vừa kết thúc, kế tiếp là những ngày chờ đợi vô tận.

 

Đến ngày yết bảng, Tống thẩm dậy thật sớm, trời còn chưa sáng đã ra ngoài chờ tin. Ta và Xuân Lan bụng lớn, chẳng tiện đi lại, bèn ngồi nhà trông ngóng.

 

Nói là chờ, nhưng lòng dạ rối bời, nôn nao như lửa đốt.

 

Chưa đến giữa trưa, Tống thẩm đã lôi kéo quan truyền tin vui chạy về, ta mở cửa nhìn ra, thấy cả con hẻm chật kín người.

 

Ai nấy đều kiễng chân ngó vào trong:

 

"Trong cái xó xỉnh nghèo rớt mồng tơi này, lại xuất thân ra một vị Hội nguyên, một vị Cống sĩ, thật chưa từng có!"

 

"Chốn này hẳn là đất lành, về sau e rằng kẻ cầu thuê sẽ đông như kiến cỏ."

 

"Quả là vật tụ theo loài, người phân theo nhóm, khi xưa Tống công tử bị vu hãm, ta nghe nói chỉ có Thẩm công tử đứng ra làm chứng giúp thôi."

 

Trong đầu ta chỉ quanh quẩn bốn chữ: "Hội nguyên, Cống sĩ."

 

Hội thi đứng đầu gọi là Hội nguyên, còn lại đỗ đạt đều là Cống sĩ, đều có tư cách tiến vào kỳ thi Điện.

 

Ta và Xuân Lan nhìn nhau, "phù" một tiếng bật cười.