Tối qua, ta bị tên thiếu gia tâm địa bất lương kia giày vò suốt một đêm.
Thân thể mệt mỏi rã rời, eo đau chân nhũn lê bước về nhà, vừa vào cửa đã thấy phu quân lạnh như sương sớm đập nát búp bê hỷ đặt nơi đầu giường.
“Ngươi chỉ là một thôn phụ quê mùa, chữ nghĩa không thông, căn bản không xứng với ta.”
Phu quân dung mạo tuấn mỹ, tính tình tự phụ, xưa nay vẫn luôn khinh thường ta vụng về, ngu dốt.
Ta cúi người nhặt từng mảnh vỡ của con búp bê, lòng đau như cắt, lần đầu nổi giận với hắn:
“Chàng tàn phế hai chân, ăn của ta, mặc của ta, tiêu tiền của ta, vậy mà đến một nụ cười cũng không chịu cho ta.”
“Ta không thích chàng nữa, cũng chẳng cần chàng nữa!”
Phu quân lập tức sững sờ. Ta nghẹn ngào chạy ra khỏi cửa, mặc kệ phía sau có tiếng hắn gọi khản giọng, nhất quyết không ngoảnh đầu lại.
Một mạch lao tới phòng thiếu gia, hai mắt hoe đỏ, ta lay hắn tỉnh dậy khỏi giấc mộng lành. Oán hận nói:
“Ta đồng ý làm tiểu thiếp thứ mười tám của ngài.”
“Nhưng có một điều kiện.”
“Để ca ca què chân của ta cùng theo ta gả vào phủ!”
Thiếu gia trợn tròn mắt, như bị sét đánh giữa trời quang.
“Ngươi muốn ta... cưới ca ca của ngươi?”