Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 175: Từng bước thâm nhập vào nội bộ kẻ địch



Sau khi Nhan Thất ra ngoài đã đi dạo khắp nơi, nắm rõ địa hình của Quỷ thành.

Ban đêm, gần như không có quỷ tu nào ra ngoài, chỉ có đội tuần tra.

Thấy chiếc áo choàng đen trên người nàng, bọn họ chỉ liếc nhìn một cái, cũng không hỏi gì nhiều.

Cũng có một vài quỷ tu có thói quen đi dạo vào ban đêm, bọn họ cũng không thấy lạ.

Trời vừa sáng, khắp nơi trong Quỷ thành đều dán đầy bức chân dung của Nhan Thất, gần như mỗi quỷ tu đều có một tờ.

Quỷ tu phát chân dung cũng đưa cho Nhan Thất một tờ.

“Bắt đệ tử thân truyền của Ngũ tông là trách nhiệm của mọi người, ai bắt được, đại nhân nhất định sẽ trọng thưởng.”

Nhan Thất nhìn chằm chằm vào bức chân dung trong tay.

Khóe miệng nàng cong lên.

Vẽ cũng giống thật, chỉ không biết là đã ai vẽ mà lại quan sát nàng kỹ đến vậy.

Ngay cả thần thái cũng được vẽ lại một cách sống động như thật.

Để nàng đoán xem là Cẩu Bất Lý hay là Bạch Nguyệt Nhu.

Thấy quỷ tu phát chân dung định đi, nàng lên tiếng gọi lại.

“Nếu tìm được người này, ta có trực tiếp bắt nàng ta đến đại lao không?”

Quỷ tu đó ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

“Ngươi mới đến Quỷ thành à, trông hơi lạ mặt nhỉ?”

“Vâng.” May mà hôm qua quỷ tu kia có nói, gần đây Quỷ thành có rất nhiều quỷ tu bị bắt từ những nơi khác đến: “Đúng vậy, mới đến hai hôm nay, vẫn chưa quen thuộc với nơi này lắm.”

Thấy nàng trông cũng ưa nhìn, hắn ta hỏi:

“Đã được sắp xếp công việc gì chưa?”

Nhan Thất vừa nghe thấy lời này, chẳng lẽ là muốn sắp xếp cho nàng một công việc?

Thu Vũ Miên Miên

Do dự một giây, nàng thuận theo lời nói:

“Chưa ạ.”

“Vậy được, nhà lao của chúng ta đang thiếu người, ngươi đi theo ta!”

Trong lòng Nhan Thất mừng thầm, đúng là không tốn chút công sức nào.

Nàng tỏ vẻ vui mừng cảm ơn.

“Cảm ơn, cảm ơn, hai hôm nay nghe những người cùng chuyển đến đây nói, nếu không được sắp xếp công việc, rất có thể sẽ bị đưa trở về, ta lo lắng đến nỗi mấy hôm không ngủ được, ngài đúng là cha mẹ tái sinh của ta!”

Quỷ tu cười lạnh trong lòng, trong mắt hiện đầy vẻ khinh bỉ, đúng là đồ nhà quê.

Trong nhà lao đâu phải là công việc tốt đẹp gì, khổ nhất luôn là những quỷ tu ở trong nhà lao như bọn họ, làm việc nhiều nhất nhưng phần thưởng nhận được lại ít nhất.

Còn không bằng làm công việc của đội tuần tra.

“Được rồi, không cần cảm ơn, sau này làm việc cho ta thật tốt là được.” Hắn ta đưa cho nàng một xấp chân dung: “Bây giờ đi phát chân dung cùng ta! Phát xong còn phải về nhà lao.”

Nhan Thất đưa tay nhận lấy, ngoan ngoãn gật đầu.

“Vâng.”

Bên ngoài bí cảnh, các tu sĩ đều cười nghiêng ngả.

“Nhan Thất này diễn giỏi quá rồi nhỉ, lừa mấy tên quỷ tu kia đến ngây người, mấy kẻ thật thà không thông minh bị nàng ấy xoay như chong chóng.”

“Còn không phải sao, Thất Thất nhà chúng ta là giỏi nhất, hài hước thanh cao, lại còn đơn thuần chẳng có tâm cơ gì, đổi vai cái vèo!”

“Nếu tên quỷ tu đó biết người mà bọn họ cần tìm đang ở ngay trước mặt, còn được hắn ta tuyển vào nhà lao, có phải sẽ muốn tự đập c.h.ế.t mình không.”

“Ha ha ha, chắc chắn luôn, mà cũng phải nói, với bộ dạng hiện tại của Nhan Thất, e là ngay cả Nghiêm Tông chủ cũng chưa chắc đã nhận ra, không thể trách quỷ tu kia mắt kém được.”

“Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc là ai vẽ bức chân dung của Nhan Thất này nhỉ, là những đệ tử thân truyền của Ngũ tông bị bắt vẽ? Hay là tên phản đồ của Tu Nhân giới vẽ?”

“Có thể nào là Từ Mặc Bạch không? Hay là Kỷ Vô Trần, không, những đệ tử thân truyền đó đều có khả năng, người duy nhất không bán đứng Nhan Thất chắc chỉ có mấy sư huynh của nàng ấy thôi!”

Người hâm mộ của Từ Mặc Bạch và Kỷ Vô Trần không thể nghe được những lời vu khống huynh trưởng nhà mình.

“Không thể nào, ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối không thể là Từ Mặc Bạch.”

“Đúng vậy, cũng tuyệt đối không thể là Kỷ Vô Trần, huynh ấy khinh bỉ nhất là bán đứng đồng môn.”

Trên ghế tông chủ.

Mặt mày của Phó Kiến Đào trầm xuống.

“Không thể nào là đệ tử của tông môn chúng ta, bọn nó tuyệt đối sẽ không bán đứng đồng môn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù bình thường có hơi quá đáng một chút, nhưng gặp phải chuyện lớn cần đồng lòng đối ngoại, bọn họ vẫn biết phân biệt phải trái.

Bách Tiên Tử quay đầu nhìn Nghiêm Toan Tài.

“Nghiêm Tông chủ, ngươi phải tin tưởng tông môn chúng ta, dù cho bọn nó có bị đánh chết, cũng sẽ không bán đứng nha đầu Nhan Thất.”

Đệ tử thân truyền của tông môn mình thì mình hiểu rõ nhất, những đứa đó đều là những đứa trẻ thật thà, tuyệt đối không thể làm ra chuyện bán đứng đồng môn được.

Chân Lô Hội cũng hùa theo.

“Đúng đúng đúng, tuy rằng đệ tử của tông môn chúng ta có hơi yếu đuối, nhưng khí phách không hề mềm yếu, cứng rắn lắm, tuyệt đối cũng sẽ không bán đứng đồng môn.”

Nghiêm Toan Tài không nói gì, nhíu mày, ông tin các tông môn khác.

Nhưng Cẩu Bất Lý và Bạch Nguyệt Nhu của Nguyệt Linh Tông đã có thù oán với Tiểu Thất từ lâu.

Rất có thể vì để báo thù Tiểu Thất mà bán đứng nàng.

Ngoài bọn họ ra, ông cũng không nghĩ ra còn ai khác sẽ làm ra chuyện này.

Mạch Quý Lạc tuyệt đối tin tưởng đệ tử thân truyền của tông môn mình.

“Lúc này vẫn không nên tùy tiện suy đoán, đợi Nhan Thất vào trong đại lao gặp mặt những đệ tử thân truyền đó, sự thật tự nhiên sẽ sáng tỏ.”

Không ngoài hai khả năng, hoặc là đệ tử thân truyền của Ngũ tông, hoặc là gián điệp bên ngoài của bọn họ.

Trong đám đông môn không biết là ai đã hét lên một tiếng.

“Tên quỷ tu phát hiện ra Nhan Thất đầu tiên vào hôm qua, bây giờ mặt mũi đen kịt, từng bước từng bước đi về phía Nhan Thất, chẳng lẽ hắn ta đã nhận ra thân phận của nàng ấy rồi sao!”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào màn hình, đều lo lắng đến nỗi toát mồ hôi lạnh thay cho Nhan Thất.

Nếu như bị nhận ra, đệ tử thân truyền của Ngũ tông sẽ bị toàn quân tiêu diệt, bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

...

Khóe mắt của Nhan Thất đã sớm thấy quỷ tu đang hùng hổ tiến về phía này.

Nàng không hề hoảng loạn chút nào.

Vẫn như không có chuyện gì xảy ra, nàng phát những bức chân dung trong tay cho các quỷ tu đi ngang qua.

Quỷ tu hôm qua đi lướt qua Nhan Thất.

Các tu sĩ bên ngoài đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng không phải bọn họ đang ở trong đó chịu nguy hiểm, nhưng ai nấy đều còn căng thẳng hơn cả Nhan Thất.

Sau đó, sau lưng Nhan Thất vang lên tiếng gầm giận dữ.

“Tiểu tử nhà ngươi còn dám xuất hiện, xem ta có đập nát đầu ngươi hay không.”

Nói xong, không nói hai lời đã trực tiếp vung một quyền qua, đè người xuống đất mà đánh.

Quỷ tu bị đè dưới đất đánh ôm đầu, không hề phản kháng.

Tuy rằng hắn ta không biết tại sao mình lại bị lột áo choàng ngủ ở bên ngoài một đêm, trên đường chạy về còn bị đánh một trận tơi bời.

Trong lòng Nhan Thất có một thoáng áy náy.

Nếu không phải vì nàng, người đó cũng sẽ không bị đánh thảm như vậy.

Xung quanh có một vòng quỷ tu đứng xem náo nhiệt, không ai tiến lên can ngăn, đều lạnh lùng đứng nhìn.

Mà quỷ tu bên cạnh nàng lại lạnh lùng lên tiếng.

“Nếu đã đến Quỷ thành, ngươi phải làm quen với quy tắc sinh tồn ở đây, làm người phải khiêm tốn, gặp người lợi hại hơn mình nhất định phải nhẫn nhịn, nếu không chỉ cần bọn họ động một ngón tay, ngươi c.h.ế.t thế nào cũng không hay biết.”

Nếu không phải không muốn tiểu đệ mới nhận sau này gây họa cho hắn ta, liên lụy đến hắn ta, hắn ta mới không lãng phí nước bọt nói nhiều như vậy.

“Đa tạ đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn của ngài.”

Quỷ tu hôm qua không nhận ra Nhan Thất sở dĩ là vì nàng đã sớm thay đổi một khuôn mặt khác.

Ở thời hiện đại, thứ đỉnh nhất là gì? Đương nhiên là kỹ thuật trang điểm rồi.

Trang điểm giỏi, dù là cha mẹ ngươi cũng chưa chắc đã nhận ra.

Tuy kỹ thuật trang điểm của nàng chưa đến mức xuất thần tuyệt diệu, nhưng cũng đủ dùng để đối phó với những chuyện này.

Rất nhanh, chân dung trên tay đã phát xong, nàng theo quỷ tu đó đến đại lao.

Môi trường trong đại lao thật sự không phải tệ bình thường, vừa ẩm ướt vừa âm u, còn có một luồng khí lạnh thấu xương.

Nhan Thất vẫn luôn dùng khóe mắt quan sát, cuối cùng cũng thấy một nhóm đệ tử thân truyền của Ngũ tông đang bị giam giữ, vô cùng thảm hại.

Bước chân nàng bất giác đi về phía nhà lao của bọn họ.

Còn chưa đến gần, vạt áo đã bị kéo lại.

“Ngươi quên hết những lời dặn dò của ta ở bên ngoài rồi à? Những người đó là người mà chúng ta có thể xem sao? Nhớ kỹ, không có lệnh của đại nhân, không ai trong chúng ta được phép đến gần bọn họ.”