Lúc này quỷ tu có chút hối hận vì để cho tiện mà đã tùy tiện nhặt một tiểu đệ trên đường.
Tiểu đệ này còn chưa giúp được gì cho hắn ta mà đã thể hiện được bản lĩnh gây chuyện, hắn ta cảm thấy hơi đau đầu.
Chỉ một lúc hắn ta không để ý thôi mà đã suýt gây ra đại họa, đám đệ tử thân truyền của Ngũ tông đó đều có quỷ tu chuyên trách trông coi, những người khác không được đến gần.
Những kẻ đó đều là chó săn của thị vệ đại nhân, bình thường ở trước mặt bọn họ vô cùng kiêu ngạo, đều là dùng lỗ mũi để nhìn người khác, tâm trạng không tốt là lại tìm những người như bọn họ để trút giận.
“Sau này ở trong nhà lao này chỉ cần cúi đầu làm việc là được, đừng gây chuyện cho ta, nếu không thì ngươi hiểu rồi đấy.”
Hắn ta làm một động tác cứa cổ.
Trên mặt Nhan Thất lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, giọng nói lí nhí:
“Ta biết rồi.”
Quỷ tu rất hài lòng với vẻ mặt của nàng, hắn ta cần chính là loại người nhát như chuột này, dễ khống chế.
Nàng không còn nhìn Đông ngó Tây nữa, ngoan ngoãn đi theo sau lưng quỷ tu.
Đến nơi nghỉ ngơi của những quỷ tu cấp thấp trông coi nhà lao như bọn họ.
Bên trong có không ít quỷ tu đang ăn uống, trò chuyện.
Thấy hai người quay về, bọn họ liếc nhìn một cái.
“Chân dung đã phát hết rồi à?”
“Ừm.”
“Người đi sau ngươi là ai, mới nhận à? Trước đây chưa từng thấy trong nhà lao.”
Quỷ tu dẫn Nhan Thất đến cúi đầu.
“Đây là quỷ tu mới chuyển từ nơi khác đến vào hai hôm trước, vẫn chưa được phân công nhiệm vụ, vừa hay nhà lao thiếu người nên ta đã đưa hắn ta đến.”
Quỷ tu hỏi chuyện nhìn Nhan Thất từ trên xuống dưới một lúc, lạnh lùng nói:
“Được, còn mấy gian nhà lao chưa dọn dẹp, vừa hay các ngươi về rồi, bây giờ qua đó dọn dẹp đi!”
“Vâng, chúng ta đi ngay.”
Trên mặt hắn ta cực kỳ c.h.ế.t lặng, đã hoàn toàn quen thuộc đối với chuyện này.
Nhan Thất không nói gì, cũng lén lút quan sát mấy người trong phòng nghỉ của nhà lao.
Nghe giọng điệu ra lệnh của bọn họ, có vẻ là thường xuyên làm vậy.
Hay thật, vậy là nàng bị một quỷ tu thường xuyên bị người khác bắt nạt nhận làm tiểu đệ?
Nàng bất đắc dĩ đi theo sau lưng quỷ tu.
Vừa đến nơi.
“Nhà lao cần dọn dẹp có tám gian, ta dọn gian này, còn lại ngươi dọn hết.”
Trước mặt Nhan Thất, quỷ tu này hoàn toàn không có dáng vẻ khúm núm như lúc ở phòng nghỉ.
Bây giờ hắn ta có chút giống với bộ mặt của mấy quỷ tu trong phòng nghỉ kia.
Nói xong, hắn ta định đi về phía nhà lao gần nhất, nhưng rồi bước chân dừng lại, không yên tâm quay đầu lại bổ sung:
“Làm cho tốt vào, nếu ngày mai bị kiểm tra không đạt, bị phạt là chuyện nhỏ, một khi bị nhà lao đuổi việc thì sẽ không có nơi nào ở Quỷ thành nhận ngươi nữa, đến lúc đó ngươi chỉ có thể quay lại nơi nhỏ bé trước kia, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.”
Nhan Thất hoàn toàn ngơ ngác.
Mẹ nó, vậy đây là đang trắng trợn đe dọa nàng à?
Còn thật sự tưởng nàng rằng là một tiểu tên ngu ngơ ngốc nghếch không biết gì, nhát gan sợ phiền phức?
Mẹ kiếp, muốn đánh người thì làm sao bây giờ?
Nàng hít sâu hai hơi, nén lại sự thôi thúc muốn đánh người.
Các sư huynh còn đang đợi nàng cứu.
Việc nhỏ không nhịn, ắt làm hỏng việc lớn.
Nàng quay người đi về phía mấy gian nhà lao cần dọn dẹp phía sau.
Dụng cụ đầy đủ cả, môi trường nhà lao này thật sự không phải bẩn thỉu lộn xộn một cách bình thường.
Khắp nơi đều là các loại xương cốt thối rữa thì thôi đi.
Mẹ nó còn có cả phân và nước tiểu.
Cũng không biết đã ở đây bao lâu, hôi đến mức Nhan Thất chỉ muốn cho nổ tung cái nơi quỷ quái này.
Quỷ tu sẽ không luộm thuộm đến mức không muốn đi vài bước, mà coi nhà lao như nhà xí luôn chứ!
Nàng chặn khứu giác lại, nhưng cảm giác như mùi hôi đó vẫn cứ quanh quẩn bên chóp mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng cũng dọn dẹp xong.
Nhan Thất vịn vào cái lưng đau mỏi, ngẩng đầu lên, đâu còn bóng dáng của tên quỷ tu kia nữa.
Nàng nghiến răng, đá mạnh vào dụng cụ dọn dẹp, quay người rời đi.
Nàng thật sự không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm một giây nào nữa.
Không tìm thấy bóng dáng tên quỷ tu đó trong phòng nghỉ, chắc là đã về nơi ở rồi.
Nàng không biết nơi ở của các quỷ tu coi ngục, cũng không hỏi các quỷ tu khác, mà trực tiếp rời khỏi nhà lao.
Nàng đi về phía nơi ở của người mà hôm qua nàng đã giả dạng, đợi ở bên ngoài một lúc, xác định bên trong không có động tĩnh gì thì mới đẩy cửa vào.
Người đó nằm sấp trên giường, trong giấc ngủ vẫn nhíu chặt mày.
Nhan Thất thấy trên lưng hắn ta đâu đâu cũng là những vết sẹo lớn nhỏ, trên áo choàng đều là những vết m.á.u lờ mờ rỉ ra.
Nàng nhíu mày, lấy một lọ đan dược chữa lành vết thương rồi nhanh chóng đặt lên giường.
Sau đó lặng lẽ rời đi.
Nàng tự nhận mình không phải người tốt gì, nhưng dù sao tai bay vạ gió của người này cũng là do nàng gây ra, đưa đan dược, dù hắn ta có uống hay không thì cũng coi như là đã thanh toán xong.
Không có nơi nào để đi, cuối cùng nàng vẫn quay lại nhà lao.
Vừa hay thấy một đám quỷ tu khoác vai bá cổ nhau ra ngoài hẹn hò uống rượu.
“Muộn thế này rồi, ngươi đến đây làm gì?”
Còn chưa đi đến phòng nghỉ ban ngày thì đã bị người ta gọi lại.
Nhan Thất dừng bước, quay người trả lời.
“Buổi tối không ngủ được, muốn đến nhà lao xem còn có việc gì cần làm không.”
Người đó hoàn toàn phù hợp với miêu tả về bộ dạng chó săn của thị vệ đại nhân, nói chuyện với nàng đều ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn nàng.
“Lại đây.”
Giọng điệu ra lệnh.
Tuy rằng Nhan Thất rất phản cảm với giọng điệu này, nhưng để làm người ta vừa ý, nàng vẫn phải đi qua.
“Không biết đại nhân có việc gì cần ta làm ạ?”
Quỷ tu chó săn nhìn chằm chằm Nhan Thất một lúc.
“Biết trông người không?”
“Ừm...” Nhan Thất gật đầu: “Biết ạ.”
“Vậy ngươi trông giúp ta mấy canh giờ, ta ra ngoài có việc, mấy canh giờ sau sẽ về.” Hắn chỉ vào các đệ tử thân truyền của Ngũ tông trong nhà lao không xa: “Trông những người này, mặc kệ bọn họ nói gì, ngươi cũng không cần để ý, nếu thấy ồn ào quá thì cứ vung roi quất là được, chỉ cần không c.h.ế.t thì đánh thế nào cũng được.”
Nhan Thất nghe vậy tay nắm thành quyền, trong lòng thầm niệm vô số lần “nóng giận là ma quỷ” mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Thu Vũ Miên Miên
Vậy mà lũ chó c.h.ế.t này có thể nói chuyện vung roi một cách nhẹ nhàng như vậy, như thể không phải đánh vào người bọn chúng.
Trong lòng có chửi rủa lũ chó c.h.ế.t này ra sao, trên mặt vẫn không hề biểu hiện ra một chút nào.
Nàng làm ra vẻ mặt dữ tợn thô bỉ, vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
“Nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn của đại nhân, chỉ cần không vừa mắt là sẽ quất bọn chúng, tuyệt đối không nương tay.”
Quỷ tu chó săn thưởng cho nàng một ánh mắt cho rằng nàng là kẻ có thể dạy dỗ, không ngờ tên quỷ tu mới đến này trông ngơ ngơ ngác ngác, vậy mà lại rất có thể lĩnh hội được tinh túy trong lời nói của hắn.
Hắn vỗ vai nàng.
“Được, vậy giao cho ngươi, à đúng rồi, tối nay chuyện ta nhờ ngươi trông người không được nói cho người khác biết, biết chưa?”
Nhan Thất làm một động tác khóa miệng.
“Yên tâm đi đại nhân, ta tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.”
Quỷ tu chó săn nghĩ Nhan Thất không dám lừa hắn nên dặn dò thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Nhan Thất nhìn dáng vẻ vội vã của hắn là biết ngay nhất định hắn sẽ đi uống rượu với đám quỷ tu kia.
Nàng còn đang lo không tìm được cơ hội tiếp cận đại sư huynh và những người khác, thế này không phải là cơ hội tự dâng đến cửa sao?
Lúc này, toàn bộ nhà lao chỉ có nàng là một “quỷ tu” canh gác.
Đợi đến khi chắc chắn không có ai vào, nàng mới nhấc chân đi về phía nhà lao giam giữ Ngũ tông.
Kỳ Dư mắt tinh, là người đầu tiên chú ý đến quỷ tu mặc áo choàng đen đang đi về phía này.
Hắn lớn tiếng la ó:
“Thằng chó, lại muốn đến hành hạ chúng ta phải không, lão tử nói cho ngươi biết, có bản lĩnh thì dùng một kiếm kết liễu chúng ta đi, đừng có lằng nhằng như đàn bà.” Hắn cười mỉa mai.
“Cũng phải, lũ quỷ không phân biệt nam nữ các ngươi cũng giống như lũ chuột sống trong cống rãnh, chỉ xứng đáng ở cái nơi quỷ quái không thấy ánh mặt trời này thôi.”