Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm

Chương 69: Ba vị “ranh ma chân chính”, trở lại với phiên bản hoàn hảo nhất



 

Ngu Hồng Vũ lắc đầu cảm thán: “Ây da, chuyện này không tiện nói, chúng ta nào dám vạch vết thương lòng của sư phụ chứ.”

Giây tiếp theo, hắn lại nói: “Mà thật ra, nếu đã trở về thì cũng không có chuyện gì lớn, vốn dĩ sư nương bận trăm công nghìn việc, trước đây cãi nhau với sư phụ nên mới dẫn các sư tỷ ra ngoài giải sầu, lần này vậy mà mới có mười năm đã trở về, cho dù sư phụ có bị đánh... bị giáo huấn đi nữa thì cũng vui mừng hớn hở.”

“Nói ra thì, nghe Nhị sư huynh kể năm đó cũng có vài vị sư tỷ bái nhập Đệ Cửu Vực, vừa nhìn thấy sư nương đã bị hớp hồn, nếu sư nương còn ở lại Đệ Cửu Vực, bọn ta chắc chắn sẽ không thể nào có một vị sư muội dòng chính đâu, Tiểu Cửu, muội thấy sao?”

Tô Chước: “…”

Cái này rất khó để không chọn nha! Sức hút của mỹ nhân là thiên bẩm, cho dù là đứa trẻ nào cũng khó lòng cưỡng lại, huống hồ sư nương còn đối xử dịu dàng với người nhà như vậy, nhìn khuôn mặt nàng ấy thì lập tức cảm thấy những thủ đoạn sắt đá trong truyền thuyết chẳng khác nào tin vịt.

Ngu Hồng Vũ hỏi: “Tiểu Cửu, nếu là muội, muội cũng sẽ đi theo sư nương đúng không?”

Nhìn biểu cảm có phần lo lắng của Tam sư huynh, Tô Chước cố gắng lấy lại vài phần lý trí: “Chắc không đến mức đó đâu, dù sao muội cũng đã bái sư rồi mà… Nhưng tại sao các sư huynh lại không bái sư nương làm sư phụ?”

Ngu Hồng Vũ mỉm cười: “Bọn ta có lựa chọn sao?”

Bọn họ không có lựa chọn, dù sao sư phụ cũng không cho… Hơn nữa, sư phụ cũng rất tốt mà, dù sao cũng là một vực chủ đó.

Ngu Hồng Vũ ngồi xuống ghế, thở ra một hơi: “Muội gây ra động tĩnh lớn như vậy khiến sư nương biết được, sư nương trở về, cuối cùng chúng ta cũng có những ngày tháng tốt đẹp rồi.”

Tô Chước: “Muội thấy những ngày tháng trước đây cũng rất tốt mà.”

Ngu Hồng Vũ: “Là muội tốt thôi, Tiểu Cửu, bọn ta thì không, trước mặt sư phụ, bọn ta chỉ là công phu mèo ba chân, ông ấy rảnh rỗi không có việc gì làm là lại dạy dỗ bọn ta, đó mà là chỉ dạy sao? Rõ ràng là hành hạ thì có.”

Tô Chước: “Sư phụ… cũng là vì muốn tốt cho chúng ta mà.”

Ngu Hồng Vũ phe phẩy quạt, thở dài nói: “Thật ra là lấy bọn ta làm thú tiêu khiển, giúp tâm trạng ông ấy tốt hơn thôi.”

Dù Tam sư huynh nói như vậy, nhưng Tô Chước biết các sư huynh vẫn vô cùng kính yêu sư phụ, nhất là khi thực lực chênh lệch quá xa, lòng tôn kính của các đồ đệ với sư phụ vốn dĩ là điều hiển nhiên.

Chẳng qua là do sư nương có quyền lên tiếng rất cao trong chuỗi thức ăn, lại còn cực kỳ yêu chiều tiểu bối, nên các sư huynh mới dám nói năng buông thả một chút.

Lúc này, Tô Chước lại nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, không có tình tiết bản thân bất ngờ làm nổ linh mạch làm rối loạn cốt truyện, sư nương cũng sẽ không xuất hiện.

Thứ tự xuất hiện hơi muộn của sư nương có lẽ cũng ngầm ám chỉ, nàng ấy mạnh đến mức có thể dễ dàng phá vỡ thế cân bằng của cốt truyện, biết đâu nàng ấy mới là phản diện lớn nhất trong nguyên tác thì sao.

Vừa xinh đẹp, thần bí lại mạnh mẽ, thế lực trong tay sâu không lường được, đây chẳng phải là tiêu chuẩn của một đại boss đứng sau màn à?

Tô Chước phát hiện chỗ dựa của mình thực sự mạnh đến mức kinh người, núi cao lại còn có núi cao hơn.

Lúc đầu, khi gia nhập sư môn, nàng chỉ muốn buông thả mặc kệ đời, hoàn toàn không ngờ đây hóa ra lại là bước khởi đầu để biến kịch bản bia đỡ đạn biến thành khai cục thiên hồ*.

*một thế bài đẹp từ đầu.

Nhưng mà, nếu so sánh với những gì nàng chứng kiến trong khoảng thời gian này, sư môn của Đệ Cửu Vực lại không giống với phiên bản mà nàng thấy trong sách.

Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được tại sao những sư huynh với tính cách khác nhau lại có thể trở nên cực đoan và quá khích như trong cốt truyện.

Thu Vũ Miên Miên

Có lẽ vì Tam sư huynh trông có vẻ dễ nói chuyện, Tô Chước bỗng nhớ đến chuyện trước đây mình chưa dám hỏi, chủ động gợi lên đề tài: “Sư huynh, trong đại điển Nhập Môn trước đây, muội nghe có người nói đến chuyện trước đây của sư phụ.”

Huyền Mông giới nhìn có vẻ phong hòa nhật lệ, thực ra sự tàn khốc của Tu Tiên giới ai ai cũng biết, rất nhiều chuyện bị bào mòn của thời gian che lấp nhưng thế không có nghĩa là sẽ biến mất.

Ngu Hồng Vũ: “Chuyện nào?”

Tô Chước giơ tay mô phỏng một chút, thấy Tam sư huynh không hiểu, đành phải chọn một chuyện nhỏ giọng nói: “Tàn sát toàn thành.”

Hơn nữa, đó còn là thành bang của phàm nhân.

Bởi vì chuyện như thế này, Tô Chước mới nhận ra kẻ phản diện trong thế giới này không chỉ đơn thuần là đối đầu với nhân vật chính.

Nếu không phải như vậy, giữa Vô Minh Thần Tông và Thánh Địa Hi Hòa chỉ có thể nói là lập trường khác nhau, một khi giao tranh, cốt truyện sẽ trở thành toàn bộ nhân vật đều là kẻ xấu, chẳng ai thực sự là chính nghĩa.

Vì Thánh Địa Hi Hòa có được sự ủng hộ nhân vật chính, cũng chính là nữ chính có thiên mệnh của thế giới Tô Ly Ly, nên mới trở thành chính đạo trong sách.

Thực ra, chỉ xét về tranh đấu giữa các phe phái, thánh địa còn tàn khốc hơn cả thần tông, thái độ đối xử với phàm nhân lại càng khinh miệt, dù sao thì đây cũng là điều bình thường trong Tu Tiên giới.

Thế nhưng cho dù là ở đâu, chắc chắn tàn sát toàn thành là hành vi đại nghịch bất đạo.

Ngu Hồng Vũ ngạc nhiên một lúc, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng, trong ánh mắt không hề có một chút thận trọng khi bí mật của sư môn bị phát hiện, nhìn sắc mặt có phần căng thẳng của nàng, dịu dàng nói: “Nếu muội không tin, vậy thì đó là giả.”

Tô Chước chớp chớp mắt.

Tam sư huynh lười biếng nói: “Không dọa muội đâu, muội xem bộ dạng tu thân dưỡng tính của sư phụ đi… thực sự đã xảy ra chuyện gì ta cũng chỉ biết một chút thôi, cũng không tiện nói, muội đừng đi hỏi các trưởng bối, cứ giả vờ như không biết là được, rồi một ngày nào đó muội sẽ hiểu thôi.”

Nhìn ánh mắt sư huynh, Tô Chước biết hắn không hề nói dối.

Mặc dù sư phụ và việc tu thân dưỡng tính chẳng có liên quan gì cả.

Suy nghĩ của Lạc Thương Sơn thường khiến người ta cảm thấy khó đoán, cũng thực sự không quan tâm ánh mắt người khác, chuyện mình không làm thì chẳng buồn đính chính cũng không có gì lạ.

Tô Chước lờ mờ đoán được, có lẽ vì bản thân mới nhập môn, nên giữa nàng và các sư huynh vẫn tồn tại một số khác biệt về thông tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đợi sau này biết được điểm mấu chốt, bản thân sẽ hiểu ra tất cả.

Dù sao thì thời gian vẫn còn dài, nàng rất kiên nhẫn.

Nói sang chủ đề khác chưa được bao lâu, nhóm y sư của Đệ Ngũ Vực đã đến.

Y sư có dáng vẻ trông rất chuyên nghiệp, Tô Chước cứ nghĩ rằng bản thân uống đan dược xong sẽ tốt hơn, không ngờ vừa nuốt xuống chưa bao lâu đã lại thiếp đi, mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình đang hồi phục nhanh chóng.

Đồng thời cảm thấy tê dại giống như có đàn kiến bò khắp người, cảm giác đó còn tệ hơn trạng thái tàn tạ rách nát ban nãy.

Khi lờ mờ khôi phục một chút nhận thức về thế giới bên ngoài, nàng nghe thấy có người thì thầm.

“… Quả trứng linh thú đó đã nở rồi…”

Trứng linh thú?

Là quả trứng nàng giấu trong phòng ngủ sao?

Ý thức mơ hồ của Tô Chước bỗng nhiên chấn động, nghe rõ giọng nói kia.

“... Nếu quả trứng linh thú đó nở, chắc chắn Tiểu Cửu sẽ lập tức tỉnh lại, huynh thử ấp nó xem sao?”

Là Thất sư huynh.

Hắn nói cũng có lý, nếu quả trứng quý giá kia thực sự nở ra, dù có c.h.ế.t đi thì nàng cũng phải vui vẻ sống lại ngay lập tức.

Nhưng với tình huống hiện tại, chỉ đơn giản là nắp quan tài không đè nổi nữa, nàng muốn đánh người.

Tô Chước khó nhọc mở mắt, bò dậy, giọng khàn khàn sống dở c.h.ế.t dở trách móc: “Huynh… huynh đúng là đồ lươn lẹo.”

Diêm Nguy Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói khác đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Ơ, ta còn chưa nói gì mà, Tiểu Cửu, muội phát hiện ra ta rồi sao?”

Tô Chước: “…”

Nàng có phát hiện đâu chứ.

Trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên, đôi mắt đào hoa chớp chớp, làn da trắng trẻo, vẻ mặt tràn đầy sức sống của thiếu niên… Không nhìn ra điểm nào giống kẻ lươn lẹo cả.

Hắn hào hứng nói: “Tiểu Cửu, muội tỉnh dậy đúng lúc lắm, ta đã bói toán xong, có một tin tốt muốn nói với muội, Bí Cảnh Huyền Khế của Tô gia cứ khoảng hai mươi năm mới mở một lần, lần sau có lẽ là hai năm nữa…”

Một thiếu niên khác có khuôn mặt búng ra sữa đứng bên cạnh gật đầu liên tục: “Tuổi của chúng ta vừa đẹp, đến lúc đó cùng đi nhé.”

Tô Chước: “…”

Nhìn cảnh này, nàng còn tưởng ba vị này đến chỗ mình tổ chức team building chứ.

Tô Chước hắng giọng, cố gắng điều chỉnh giọng nói khàn đặc như cái chiêng vỡ của mình để phát ra được giọng nói giống người bình thường: “Lục sư huynh, Bát sư huynh, hai người đều ở đây à? Mà sao lại muốn đến bí cảnh của Tô gia?”

Đến đó làm gì? Đây là nơi mà bọn họ có thể đi sao?

Khuôn mặt nàng tràn đầy nghi hoặc.

Cung Hà đưa cho nàng một cốc nước, hỏi: “Tiểu Cửu, muội có biết trong bí cảnh đó có gì không?”

Linh dược? Chí bảo? Đồ cổ?

Tô Chước uống nước, trong mắt tràn đầy vẻ mơ hồ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, còn Cung Hà thì có vẻ chắc chắn rằng nàng sẽ không đoán ra, trên gương mặt thanh tú của hắn mang theo một nụ cười kì quái.

Đặt cốc nước xuống, Tô Chước trực tiếp chọn một đáp án quý giá nhất: “Truyền thừa của tổ tiên Tô gia?”

Cung Hà: “Không phải, không phải…”

Tô Chước thật sự không đoán ra, bèn hỏi: “Vậy là gì?”

Cung Hà đáp: “Mộ tổ của Tô gia.”

“Khụ... Khụ khụ khụ…”

Tô Chước lập tức bị sặc nước đến mức sắp tắc thở, Cung Hà cuống quýt: “Tiểu Cửu, muội sao vậy? Hận đến mức này sao? Sư huynh không nói nữa, đến lúc đó cho nổ tung rồi hãy nói…”

Mục Dự Chu với gương mặt búng ra sữa vô hại, chậm rãi nói: “Tiểu Cửu cảm thấy chỉ cho nổ một ngôi mộ tổ thì chưa đủ thú vị nhỉ, đến lúc đó chúng ta nghĩ thêm vài cách thú vị hơn…”

Diêm Nguy Nhiên: “Chuyện này ta chưa có kinh nghiệm, lúc đó ra ngoài bắt vài tên Tà Tu lại hỏi thăm thử?”

Tô Chước trợn to mắt nhìn bước chân bước ra ngoài háo hức muốn thử của Thất sư huynh, duỗi “tay Erkang”* ra: “Khoan đã, khoan đã, khoan đã…”

*Meme Phúc Nhĩ Khang đưa tay ra với vẻ mặt tuyệt vọng, cố gắng níu kéo người yêu nhưng không thể làm gì được trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách.

Ba vị “ranh ma chân chính*” của sư môn, trở lại với phiên bản hoàn hảo nhất, sức phá hoại lập tức tăng vọt.

* Tên chương này gốc là 三位“真老六”,完全体回归, ở đây 老六 còn một nghĩa là chỉ những người nghịch ngợm, hành động khôi hài, thường không đi theo khuôn mẫu. Ở đây tác giả chơi chữ lão Lục chỉ sư huynh thứ 6 mà cũng chỉ đây là người kiểu ‘tiểu quỷ’ nghịch ngợm. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com