Hôm nay bọn họ tụ họp vui vẻ tại đây, là để bàn bạc… làm sao biến mộ tổ của Tô gia thành phế tích.
Thất sư huynh: “Hả?”
Tô Chước sợ bọn họ bây giờ mà ra ngoài làm rùm beng lên thì sẽ khiến cả thiên hạ đều biết, chuyện này mà làm thật thì không chỉ khiến Tô gia mất hết danh dự và mặt mũi, mà quan trọng nhất là các sư huynh làm vậy thì tổn âm đức lắm đó! Không đáng!
Nhìn vẻ mặt không tán thành của các sư huynh, Tô Chước lại nhớ ra mấy vị này e là chẳng thèm để tâm đến điều đó.
Nhưng Tô Chước thì quan tâm, nàng không muốn bọn họ gặp rắc rối vì ra mặt giúp nàng.
Nàng đổi cách nói khác: “Đợi muội suy nghĩ kỹ đã rồi nói, muội hận Tô gia nhất, chuyện này các huynh nghe muội là được.”
“Ồ.”
Ba thiếu niên miễn cưỡng đồng ý, giọng điệu tiếc nuối như thể vẫn còn chưa thỏa mãn.
Mục Dự Chu nghiêm túc nói: “Tiểu Cửu, muội nhất định phải suy nghĩ kỹ nhé, đừng chỉ giới hạn ở mộ tổ, từ đường, phủ đệ bản gia gì đó, nếu muội thấy không vừa mắt, bọn ta cũng có thể nghĩ cách, chẳng qua có lẽ phải cố gắng hơn một chút mới đối phó được với đám lão tổ trấn thủ ở đó…”
Tô Chước không ngờ rằng Bát sư huynh, người trông có vẻ nhỏ tuổi, thậm chí còn hơi đáng yêu lại chính là người gan lớn nhất.
Phủ đệ bản gia của Tô gia! Ngay cả những nhân vật cấp lão tổ mang mối thù sâu hận với Tô gia cũng chẳng dám đến gây chuyện.
Thu Vũ Miên Miên
Nếu không Tô gia đã bị nổ tung vô số lần rồi.
Hơn nữa, sự chênh lệch thực lực với lão tổ là thứ có thể bù đắp bằng nỗ lực ư?
Cái tâm thái của tiểu tử này đúng là đáng kinh ngạc…
Tô Chước nhìn biểu cảm đăm chiêu của thiếu niên, đổi chủ đề: “Muội sẽ suy nghĩ cẩn thận, còn hai năm nữa mà, không cần vội… Bát sư huynh, sao mấy huynh lại trở về rồi?”
Lục sư huynh: “Vốn dĩ định về mà! Chẳng phải lão Thất nói đi hội đấu giá à, Tiểu Cửu, muội ngủ quá lâu nên lỡ mất rồi.”
Thất sư huynh: “Lần này chẳng có món nào thú vị, để lần sau vậy.”
Bát sư huynh: “Hội đấu giá chẳng có gì hay cả.”
Vì trước đó Thất sư huynh đã giới thiệu, nên Tô Chước hiểu rất rõ rằng bọn họ đến đó không phải vì những món đấu giá dành để thu hút tu tiên giả bình thường, mà là vì những món đấu giá thần bí không được công khai ra bên ngoài.
Để đảm bảo tính bảo mật, những phiên đấu giá này chỉ mở cho một số ít người, trước khi bắt đầu cũng không quảng bá gì, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực hàng đầu.
Tô Chước suy nghĩ một chút: “Được rồi, lần sau đi hội đấu giá, mấy huynh thích gì muội sẽ mua cho.”
Có phần thưởng từ Đại Bỉ Tân Tú, bây giờ nàng cũng được coi là một người có chút của cải, có thể tiêu xài một chút.
Diêm Nguy Nhiên ngạc nhiên nhướn mày, lo lắng nói: “Tiểu Cửu, muội vẫn nên cẩn thận một chút…”
Cung Hà cười hì hì: “Sao thế, bọn ta còn có thể tiêu bừa linh thạch của Tiểu Cửu sao, Tiểu Cửu, muội mời sư huynh ăn một bữa ngon, sư huynh sẽ dạy muội cách tiêu sạch linh thạch của lão Thất.”
Cung Hà né tránh theo phản xạ, nhảy lên bậu cửa sổ chui ra ngoài, còn quay lại xòe tay về phía Diêm Nguy Nhiên.
Người khác có thể sẽ rất khó bị hành động này khiêu khích, nhưng Diêm Nguy Nhiên chỉ cần châm một chút là nổ tung, lập tức đuổi theo: “Chết cho lão tử!”
Trong phòng, Mục Dự Chu ung dung ngồi xuống ghế, nhìn Tô Chước một cái: “Sư muội, muội nghĩ ai sẽ quay về trước?”
Tô Chước suy nghĩ một chút: “Lão Lục chăng.”
Dù sao thì ai cũng là “lão lục” cả.
Mục Dự Chu gật đầu: “Ta cũng nghĩ là lão Lục.”
Âm thanh gà bay chó chạy chưa qua bao lâu.
Hai người thản nhiên quay về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tô Chước nhìn chằm chằm vào đôi chân vừa bước qua ngưỡng cửa của hai người, nói với vẻ tiếc nuối: “Ồ…”
Mục Dự Chu nhíu mày nhìn Diêm Nguy Nhiên: “Đoán sai rồi… Lão Thất, sao huynh đi nhanh thế?”
Diêm Nguy Nhiên: “?”
Cung Hà cũng mù mờ nhìn xuống chân Diêm Nguy Nhiên: “Sao vậy, dẫm phải cái gì à? Tiểu Cửu, bây giờ muội có ra ngoài được không, nếu được thì chúng ta đi tìm sư phụ xem xem, để sư nương cũng xem cho muội.”
“Được chứ, bây giờ muội có thể chạy có thể nhảy rồi.”
Tô Chước lập tức đồng ý.
Sư nương quả thực là người bận rộn, có y thuật ngang ngửa với vực chủ Đệ Ngũ Vực, để nàng ấy xem bệnh mà còn bắt nàng ấy tự mình đến thì quá là làm phiền sư nương rồi.
Nói là có thể chạy có thể nhảy thì hơi quá, hiện tại Tô Chước có thể đi lại được đã là may lắm rồi.
Sau một thời gian ngắn tập phục hồi, Tô Chước đã thành công “thuần hóa” tứ chi của mình di chuyển linh hoạt.
“Tiểu Cửu, muội dùng cái này đi.”
Mục Dự Chu lấy ra một chiếc ghế đặt trước mặt nàng.
Tô Chước trố mắt: “Xe lăn?”
Chuyên nghiệp thế này á.
Cung Hà: “Để sư huynh điều khiển giúp muội, sau này có thể ngồi ‘phi ỷ’ xuất hành rồi.”
Vì không thể ngự kiếm, Tô Chước còn tưởng mình lại bị xách lên bay, không ngờ lại có công cụ di chuyển.
Nhưng so với công cụ di chuyển tiêu tốn linh thạch, bị xách lên bay có vẻ kinh tế hơn hẳn.
Ngồi lên chiếc xe lăn có thể bay này.
Tô Chước mới phát hiện mình đã sai.
Khoảng cách giữa phi ỷ và ngự kiếm không chỉ là ngân sách, mà còn có mức độ rủi ro.
Lơ lửng giữa không trung, Tô Chước nhìn chằm chằm vào vách đá đang ngày càng gần, đồng tử mở to: “Để muội tự điều khiển, tự điều khiển!”
“Được thôi, muội thử đi.”
Cung Hà lưu luyến thu hồi linh khí điều khiển hướng bay.
Một khi mất kiểm soát, phi ỷ sẽ mặc định bay thẳng.
Tô Chước vặn cần điều khiển.
Đột nhiên, phi ỷ bẻ ngoặt một cái, lao xuống với tốc độ còn kích thích hơn cả lúc Lục sư huynh điều khiển, gần như đạt đến tốc độ ngự kiếm của Tiên Thiên cảnh.
Diêm Nguy Nhiên: “Cái đó cũng đừng ấn! Nó là nút lao xuống á á á!”
“…”
Tô Chước: “Đừng lo! Chỉ thế thôi! Rất đơn giản!”
Trước đây, vì muốn thu phục Nhật Nguyệt kiếm, Tô Chước đã từng bị ép trải nghiệm cảm giác nhảy khỏi phi chu, tốc độ lao xuống bây giờ chưa tính là tốc độ sinh tử đâu, rất nhanh nàng đã mạnh dạn nắm bắt được kỹ thuật điều khiển.
Phi ỷ tăng tốc vọt lên, lao vun vút giữa không trung.