Bên ngoài thạch thất, Thành Nhẫm Nhiễm ngẩng đầu lên.
“Sư nương!”
Tô Chước đẩy cửa chạy qua đó, Thành Nhẫm Nhiễm đi vài bước, khi cúi người ôm nàng, linh lực nhẹ nhàng dò xét qua các kinh mạch của nàng một lượt.
Tô Chước lo lắng chớp chớp mắt, cuối cùng thấy sắc mặt hơi nghiêm của sư nương dần trở nên dịu dàng.
“Tiểu Chước nhi của chúng ta đúng là đứa nhỏ được thiên đạo ưu ái mà.”
Nữ nhân thì thầm nói.
Tô Chước hơi ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện ngoài xuất thân ban đầu có chút nguy cơ tiềm ẩn, vận may của mình cũng khá tốt.
Chưởng ngại khó khăn lớn nhất cũng coi như là đã vượt qua.
Nhưng nàng chắc chắn không thuộc nhóm người may mắn nhất, nếu không thì Tô gia đã sớm phát hiện và trọng dụng, chứ không phải đơn thuần lợi dụng như này.
Trong các Tiên môn thế gia, chỉ có trải qua mưu kế phức tạp, được xác định mang trên mình thiên mệnh và có thể ngộ đại đạo mới được chọn làm người thừa kế, nếu không dù thiên phú có tốt đến đâu cũng chỉ là công cụ.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Thành Nhẫm Nhiễm, Tô Chước không nhịn được mà nhắc nhở: “Sư nương, con là Lục linh căn.”
Thành Nhẫm Nhiễm: “Đừng sợ, Vô Minh Lão tổ cũng là Ngũ linh căn.”
Hơn nữa, mặc dù Lục linh căn bây giờ của Tô Chước phẩm cấp thấp hơn Thiên linh căn một chút, nhưng cũng không phải quá kém.
Thiên linh căn trên đời rất hiếm, người có thể khắc chế nàng lại càng ít hơn.
Hơn nữa nàng hoàn toàn có thể sử dụng thuộc tính khắc chế đối phương để đối chiến.
Vấn đề duy nhất là…
Tô Chước bồn chồn nói: “Tu luyện Tạp linh căn sẽ chậm lắm phải không?”
Thành Nhẫm Nhiễm cười nói: “Nhưng cũng sẽ mạnh mẽ hơn, không cần lo lắng.”
Đơn linh căn được trời ưu ái chính là vì linh lực căn nguyên khi sinh ra đã bằng nhau, so với việc phân chia cho nhiều linh căn, việc tập trung vào một linh căn chắc chắn sẽ tạo ra linh căn có phẩm cấp cao hơn.
Hơn nữa, tu luyện linh lực của một nguyên tố sẽ nhanh hơn so với luyện nhiều loại.
Thời gian không chờ đợi ai, các tu tiên giả vì muốn trường sinh đã dùng hết sức lực, nhưng việc nâng cao tu vi đối với Đơn linh căn đã không dễ dàng, hơn nữa còn bị đại hạn khó có thể lay động đuổi theo thúc giục trong quá trình tu hành.
Đa số những Tạp linh căn có phẩm cấp không tốt trong tình huống như vậy càng thêm vô vọng trong việc cầu tiên.
Nhìn thấy vẻ mặt động viên của sư nương, Tô Chước hỏi: “Con có thể tu luyện ngay bây giờ không?”
Thành Nhẫm Nhiễm: “Dĩ nhiên là được.”
Tô Chước phấn chấn: “Vậy con đi tu luyện đây!”
Thành Nhẫm Nhiễm vô cùng ngạc nhiên: “Các sư huynh con còn nói muốn dẫn con đi ăn mừng, không xuống núi đi chơi sao?”
Tô Chước lắc đầu: “Con còn chưa đột phá Trúc Cơ, làm sao mà chơi được.”
Trong mắt Thành Nhẫm Nhiễm lộ ra ý cười chiều chuộng: “Nếu muốn thư giãn thì đi đi, việc tái tạo linh căn không dễ dàng, tu luyện cũng không cần vội vàng đâu.”
Tô Chước kiên định nói: “Sư nương, con muốn tu luyện để mạnh hơn.”
Thành Nhẫm Nhiễm im lặng một lúc: “… Được.”
Khi Lạc Thương Sơn nói với nàng ấy tiểu đồ đệ này nỗ lực cỡ nào, nàng ấy còn nghĩ đứa nhỏ bị sư phụ dọa sợ, dù sao ở Đệ Cửu Vực ai ai cũng biết Lạc Thương Sơn nghiêm khắc ra sao.
Quá trình tu luyện khô khan vô vị, còn thường xuyên gặp thử thách, nhiều đứa trẻ có thiên phú kinh người cũng không tránh khỏi lúc muốn trốn tránh.
Không chỉ hài tử mà nhiều tu tiên giả cũng sẽ trong hoàn cảnh ngày qua ngày như vậy mà tâm lý mất cân bằng, tẩu hỏa nhập ma.
Không ngờ Tiểu Chước nhi thật sự yêu thích tu luyện.
Khi nghe được có thể tu luyện, đôi mắt đều sáng lên.
Thành Nhẫm Nhiễm nghĩ thầm may mà mình đã chuẩn bị, đưa cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật: “Đây cũng là bản thảo của lão tổ, trong Huyền Mông giới, những tâm đắc tu luyện Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp đến cảnh giới tối cao không nhiều, chỉ có thể thử tìm trong này.”
Tô Chước mở to mắt: “Không ngờ lại có.”
Thành Nhẫm Nhiễm: “Tiểu Chước nhi giữ lấy đi, sư phụ con nói những thứ này cũng phải trả lại.”
Tô Chước tò mò nói: “Vậy con sẽ mau chóng đọc xong! Khi nào thì trả lại công pháp vậy?”
Thành Nhẫm Nhiễm nói với vẻ đương nhiên: “Cũng không cần vội trả đâu, đồ trong Tàng Kinh Các thì không cần phải trả, con cầm mà đọc, bình thường cũng không có người mượn.”
Tô Chước: “… Vâng.”
Thật ra chẳng có mấy người có thể mượn đâu.
Hóa ra những bản thảo này đúng là không biết được thu thập từ đâu.
Chưa biết chừng vài ngày trước còn nằm trong tay thế lực khác…
…
Dẫn khí nhập thể Trúc Cơ là bước đầu tiên trong tu hành.
Về phần chuẩn bị tiền đề đại loại như lĩnh ngộ linh khí, đối với việc trùng tu mà nói có thể bỏ qua.
Tô Chước chỉ do dự, không biết “cảm ngộ nhật nguyệt” trong công pháp này là có ý gì.
Sau khi rời khỏi chủ phong, nàng bèn đến Tụ Linh Phong.
Trong phòng tu luyện tràn đầy linh khí.
Ba ngày trôi qua, Tô Chước đã từ bỏ vô số lần dẫn khí nhập thể.
Không phải là không thể, mà là không muốn.
Mặc dù việc thay đổi công pháp giữa chừng là điều có thể, nhưng khi nàng niệm pháp quyết Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp, linh khí vận chuyển vẫn theo xu hướng công pháp được truyền lại từ thánh địa, khiến nàng cảm thấy cứ kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sao lại không thay đổi được vậy?
Cứng đầu quá.
Một khi không thể lĩnh ngộ đạo lý của công pháp khi dẫn khí nhập thể, thì lần sau không biết bao giờ mới có cơ hội luyện thành công pháp tối cao nữa.
Kiên trì mười mấy ngày không có kết quả, cuối cùng Tô Chước rời khỏi phòng tu luyện.
Thu Vũ Miên Miên
Nàng đi dạo một lúc, đi đến trên đồi cỏ cạnh sân, ngồi bên gốc cây đọc bản thảo của Vô Minh Lão tổ.
Càng đọc càng ghen tỵ.
Chết tiệt, trâu bò thật.
Cái này mà cũng có thể đột phá?
Đọc đến chiều, Tô Chước càng ngày càng không thể mở mắt.
Nàng dứt khoát lôi gối ra nằm xuống, quay đầu tránh ánh sáng mặt trời chiếu xuống giữa bóng cây.
Nhắm mắt, thả lỏng!
…
Đêm khuya sương nặng, một bầy khỉ leo trên ngọn cây.
Một con khỉ con lông da bóng mượt nhảy từ trên cây xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần Tô Chước, thăm dò hơi thở của nàng.
Vì tu vi của Tô Chước hiện tại còn không bằng một con khỉ, nên nàng không phát hiện ra chúng.
Con khỉ con thu tay lại, nhìn người thân bạn bè với một ánh mắt khẳng định.
Tiểu nhân loại này chỉ đang ngủ thôi!
Không c.h.ế.t không bệnh! An toàn!
…
Ngày hôm sau.
Bình minh ló dạng.
“Một đêm nhập đạo!”
Tô Chước bị ồn làm lơ mơ, mơ hồ chớp chớp mắt rồi quay người, bị sương đêm trên cỏ dính đầy lên mặt, lạnh đến tỉnh lại.
Tiểu Kiếm: “Ta vừa tỉnh lại, ngươi đã đột phá Trúc Cơ rồi! Tốt quá!”
Tô Chước nghiêng đầu, với tư cách là một người đã từng là Tiên Thiên cảnh, Trúc Cơ rất khó khiến nàng vui vẻ lên.
Chỉ là thở phào nhẹ nhõm.
Thôi vậy, Trúc Cơ thì Trúc Cơ... Dù sao thì đời người còn dài, lĩnh ngộ lúc nào mà chẳng là lĩnh ngộ...
Hử?
Tô Chước đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào mắt nàng, khiến nàng mơ hồ cảm nhận được một mối liên hệ huyền bí.
Tiểu Kiếm: “Ngươi nằm mơ chưa?”
Tô Chước nheo mắt suy nghĩ một lúc: “Nằm mơ rồi.”
Tiểu Kiếm: “Vậy là đúng rồi, lúc ngủ thì thần phách không bị thân xác phàm trần hạn chế, thần du rộng lớn, hiểu rõ thiên địa, lĩnh ngộ một cách tự nhiên. Sao trước đây ngươi không ngủ?”
Tô Chước nghẹn lời: “... Ta cố gắng mà.”
Còn có thể là vì nàng không thích sao?
Mười mấy ngày không ngủ, đó là cuộc sống của con người à?
Tiểu Kiếm: “Ngươi là đồ ngốc.”
Giọng Kiếm Linh non nớt, Tô Chước chịu đựng mười mấy ngày cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng tốt nên không so đo với nó: “Tiểu Kiếm, ngươi chửi người thật đáng yêu, chửi thêm vài câu đi.”
Tiểu Kiếm: “…”
Chết tiệt, sao nó lại cảm thấy hơi tức giận.
“Ta là Tô Nhật Thiên!”
Nghe vậy, Tô Chước suýt chút nữa phun ra, sau khi cố gắng kìm nén, biểu cảm trở nên kỳ lạ: “Được, Nhật Thiên.”
Tiểu Kiếm: “Coi như ngươi biết điều.”
Tô Chước: “Ừ ừ ừ.”
Cuối cùng cũng lên đến Trúc Cơ, Tô Chước như gỡ bỏ được gánh nặng, lôi Nhật Nguyệt kiếm ra, mang nó cùng đi dạo trên Tụ Linh Phong.
Khi bước vào viện, bất ngờ là Đại sư huynh lại không đang tu luyện.
Tô Chước vui vẻ chào: “Đại sư huynh.”
Tần Dĩ Luật tùy ý liếc nhìn nàng một cái: “Trúc Cơ rồi à, không tồi.”
Tô Chước thở dài: “Khó quá.”
Tần Dĩ Luật: “Mười mấy ngày, không khó đâu.”
Thực ra, việc lĩnh ngộ được công pháp tối cao từ trước tới nay chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, và nó khó hơn nhiều so với việc tu luyện lại thông thường.
Tô Chước mơ hồ, hắn cũng không giải thích rõ.
Tần Dĩ Luật chỉ tay về một căn phòng trong viện, cửa phòng bỗng mở ra, lộ ra mấy đống sách cuộn lộn xộn bên trong.
“Đây là linh quyết cơ bản, nắm rõ chúng, muội có thể chọn một sở trường, rồi đến Tàng Kinh Các mượn những linh quyết cao thâm hơn để nghiên cứu.”