Tô Chước liếc nhìn đống sách cuộn trong căn phòng, trong lòng có chút mong đợi, vì hầu hết các thế gia khi đào tạo hậu bối đều sẽ trực tiếp truyền thụ các linh quyết có phẩm cấp khá cao, nàng thật sự không biết gì về các linh quyết cơ bản.
Không ngờ cách làm của sư môn lại là để cho nàng tự chọn.
Cũng phải, so với những gì các thế gia sưu tầm, thần tông với tư cách là thế lực lớn khiến nhiều thế gia phải phục tùng, số lượng linh quyết mà họ thu thập được không biết nhiều bao nhiêu.
Dĩ nhiên, linh quyết phẩm cấp cao hơn thì mức độ bảo mật cũng cao, không phải đệ tử bình thường nào cũng có thể mượn được.
Đối với Tô Chước mà nói, mỗi lần chọn mười cuốn, luyện một cuốn rồi ném chín cuốn, cũng chẳng thể mượn hết tất cả các sách lưu trữ.
Lúc này, Tần Dĩ Luật lấy cây Hồn trượng mà Tô Chước đã lâu không thấy ra đưa cho nàng.
Tô Chước nhận lấy, vuốt ve họa tiết trên cây gậy: "Trả lại nhanh vậy à."
Tần Dĩ Luật nói: "Cây gậy này làm từ Huyền Âm Thiêm Hồn mộc, là đồ tốt."
Tô Chước tò mò: "Huyền Âm Thiêm Hồn mộc?"
Nếu đại sư huynh đã nói là đồ tốt, vậy thì chắc chắn là đồ tốt.
Ánh mắt của nàng... chính xác mà nói, sau khi nhận được sự công nhận của vòng ngọc thì ánh mắt của nàng không sai.
Tần Dĩ Luật nói: "Huyền Âm Thiêm Hồn mộc là di chủng của Thượng giới, đã tuyệt chủng ở Huyền Mông giới, truy tìm nguồn gốc trong các sách cổ, loài cây này đến từ Thượng giới tiên triều, trong Ngự Hoa Viên có trồng."
"Còn về công dụng của pháp bảo này, có lẽ không khác những gì muội đoán. Nhưng mà, pháp bảo chưa rõ tác dụng vẫn chưa nhận chủ, không nên để người khác sử dụng, công dụng cụ thể còn phải để muội tự thử, nhớ là khi sử dụng thì tìm sư huynh giám sát muội."
Tần Dĩ Luật biết, hiện tại điều Tô Chước gấp gáp nhất chính là thích ứng với linh mạch, những thứ khác đều phải lùi lại.
Tô Chước như có điều suy nghĩ: "Được, vài ngày nữa muội sẽ thử, bây giờ chọn linh quyết trước."
Kể từ khi có những ghi chép chính xác bằng văn bản về lịch sử của Huyền Mông giới, thông đạo giữa thế giới này và Thiên giới rốt cuộc nằm ở đâu đã trở thành một bí mật ít ai biết đến.
Và mối kết nối giữa hai giới bị đứt đoạn cũng đã dẫn đến nhiều loài từ Thiên giới gần như tuyệt chủng ở Huyền Mông giới, giờ đây không còn tìm thấy ở đâu nữa.
Tần Dĩ Luật nhắc nhở, nói: "Bình thường muội cầm cái này chơi cũng không sao, nhưng Hồn thuật trong Tàng Kinh Các thì khi dùng phải cẩn thận."
Tô Chước gật đầu: "Được, muội cũng thấy dùng nó hơi miễn cưỡng."
Ngày một đấu hai hôm đó, vì cân nhắc đến việc nhanh chóng kết thúc cuộc chiến nên nàng mới sử dụng thuật Hồn thuật cấp thấp để không ngừng quấy nhiễu, vì dù sao Phổ Thánh Minh là một tu tiên giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng, nếu Tô Ly Ly và hắn ta nghiêm túc hợp tác, Tô Chước muốn loại bỏ hai người thì phải trả cái giá càng lớn hơn.
Nếu Tô Ly Ly không khinh địch và ăn đan dược ngay từ đầu thì Tô Chước không thể đảm bảo mình sẽ thắng.
Nhưng đối phương là người khá kiêu ngạo, trong tình trạng Tô Chước yếu thế lúc ban đầu, hai người không thể xuất toàn lực, cũng khiến Tô Chước lợi dụng được sơ hở.
Tần Dĩ Luật cụp mắt nói: "Nguyên lý của Hồn thuật cấp thấp đơn giản là tiêu hao lớn, không phải vấn đề của muội."
Hắn đưa cho nàng một cuốn sách: "Tự mình đọc trước, không hiểu thì hỏi."
Trước đây sư phụ để hắn dạy sư muội sát chiêu khắc chế đối phương, thế là hắn đã dạy Hồn ấn dễ dàng xảy ra sai lầm, còn những thứ đơn giản khác thì xem ra sư muội tự học là được rồi.
Tô Chước nhận lấy: "Cảm ơn sư huynh."
Tần Dĩ Luật gật đầu: "Ta đi tu luyện đây."
Tô Chước vẫy vẫy tay tiễn Đại sư huynh rời đi, trong lòng thật sự thấy tính cách Đại sư huynh rất tốt, mặc dù Đại sư huynh trong mắt người ngoài có vẻ lạnh lùng đến mức hơi quá đáng.
Nhưng hắn chỉ không thích nói chuyện mà thôi, bình thường làm việc thực sự rất khiêm tốn.
Khác với Hồn thuật hay linh quyết cấp cao, trong Tu Tiên giới còn có rất nhiều linh quyết cơ bản được công khai.
Có lẽ do truyền thừa quá lâu nên không ai biết nguồn gốc của chúng.
Thu Vũ Miên Miên
Tô Chước lật xem cuốn "Hồn thuật cơ bản" mà Đại sư huynh đưa, phát hiện cuốn sách này so với bản chân chính trong Tàng Kinh Các thì là chẳng cơ bản chút nào.
Vốn dĩ không phải chỉ nhìn qua hai lần là hiểu được.
Mặc dù không có kỹ năng cao cấp như Hồn ấn, nhưng hầu hết đều phải luyện với người khác, Tô Chước tạm thời để sang một bên.
Chuyển sang xem linh quyết cơ bản.
Trong phòng chất đầy linh quyết cơ bản mà ngay cả Tán Tu cũng xem thường, nhưng khi Tô Chước lật xem lại cảm thấy rất mới mẻ.
Nàng chống cằm, dùng Hồn trượng lật từng trang sách vang lên tiếng sột soạt.
"Ấy, thuật châm cứu."
Đây chẳng phải là kỹ năng của Dung Ma Ma sao?
"… Thủy Phao thuật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đây là mặt nạ lặn mà các tu tiên giả hay dùng ư?
Ồ không, cái này dễ hỏng lắm, bong bóng nước mà bị áp lực nước ép vỡ thì con người chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.
Tô Chước chống mắt tiếp tục lật sách, như có điều suy nghĩ: “Vạn Vật Phục Sinh thuật?”
Sao cái tên linh quyết cơ bản này nghe có vẻ cao cấp thế, có tận năm chữ, nhìn qua quá trình thi triển cũng khá phức tạp.
Tô Chước quyết định thử nghiệm, ôm cuốn sách ra ngoài và tìm một bãi cỏ, mô phỏng theo những gì ghi trong sách để thi triển linh quyết.
Nàng ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, lòng bàn tay úp xuống, đối diện với một đóa hoa dại vừa rụng mất một cánh.
Mộc linh lực của Trúc Cơ nhất trọng không ngừng vận chuyển theo tâm niệm của nàng, hóa thành dòng linh lưu róc rách tràn vào đóa hoa dại.
Một giây, hai giây.
Một phút, hai phút.
Năm phút, mười phút.
Mắt Tô Chước mở càng ngày càng to.
Vẫn không nhìn ra đóa hoa dại đó có gì khác thường.
Cuối cùng, nàng bỏ cuộc, thu tay lại.
Mộc linh lực cũng bị nàng dùng hết rồi… mệt c.h.ế.t đi được.
Cái gọi là "vỏ ngoài đẹp nhưng bên trong rỗng tuếch” chính là như vậy nhỉ.
Nhưng mà, qua lần sử dụng bừa bãi này, nàng cũng phần nào hiểu rõ về linh lực của cảnh giới Trúc Cơ.
Linh lực giống nhau, nàng còn có tới năm phần.
Tức là, tổng linh lực của nàng nhiều hơn so với Đơn linh căn, mặc dù không đạt tới năm lần, nhưng cũng phải đến hai, ba lần.
Đồng thời, độ khó của đột phá cảnh giới cũng tăng lên.
Ít nhất, công sức bỏ ra để hấp thu linh khí thiên địa sẽ nhiều hơn.
Thiên phú có hạn, không thể không nỗ lực!
Sau khi kiên nhẫn thử nghiệm, Tô Chước phát hiện tồn tại linh quyết tấn công càng trừu tượng, có thể do chúng càng gần hơn với trạng thái linh lực bản thân, sẽ có hiệu quả càng tốt và tiêu hao cũng ít hơn.
Vì xét về tính giá trị, nàng đã chọn một số linh quyết tương đối phù hợp với phong cách của mình để luyện tập.
Nhanh, chính xác, tàn nhẫn… nhưng tàn nhẫn hay không thì lại là chuyện khác.
Nhưng chắc chắn là rất đơn giản.
Như cái gì mà "Vạn Vật Phục Sinh thuật", chắc chắn là không thể sử dụng được.
Trong viện của Tụ Linh Phong có phòng luyện công dành cho đệ tử luyện tập linh quyết, Tô Chước ở đó mười mấy ngày, trong lúc thiền định thì tranh thủ đọc sách, cũng khá có chút tâm đắc.
Có lẽ do ảnh hưởng từ Vô Minh Lão tổ, Tô Chước lấy giấy bút ra, ghi lại những tâm đắc của mình.
Biết đâu sau này nàng trở nên rất lợi hại, những bản thảo bịa ra này sẽ có giá trị thì sao.
Hơn nữa, sau khi Vô Minh Lão tổ phi thăng, người tu luyện Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp cao nhất cũng chỉ đạt đến Khuynh Hải cảnh.
Tu tiên giả duy nhất thu hút được lôi kiếp Dung Hồn cảnh đã c.h.ế.t dưới sấm sét rồi.
Nếu nàng có thể đột phá Dung Hồn cảnh, những ghi chép này sẽ trở thành thứ có giá trị đầu tiên sau hàng nghìn năm.
Hoàn thành xong mọi việc.
Tô Chước cảm thấy mình nên quay về Lãm Nguyệt Phong một chuyến.
Về đến trong núi, Tô Chước lập tức đi thăm quả trứng mà mình đã không gặp suốt hơn một tháng.
Trong linh trận, quả trứng linh thú sống những ngày tháng yên bình, được bao bọc bởi linh đan, nằm yên tĩnh mà không hề biết người nuôi dưỡng mình đã từng rơi vào cảnh nguy hiểm cận kề.
Tô Chước trầm ngâm nói: "Có chút thay đổi."
Tiểu Kiếm không nhịn được mà lên tiếng: "Thay đổi chỗ nào?"