Ban đêm, phủ Vinh gia chìm trong ánh sáng mờ nhạt, dường như tất cả mọi người đều đã say giấc.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng sự yên bình ấy chẳng kéo dài bao lâu, một luồng ma khí ngút trời trong chớp mắt đã đoạt mạng một gã thị vệ, lập tức làm kinh động đến một thị vệ khác đang ngủ gà ngủ gật.
Tiếng khua chiêng gõ trống báo động vang lên như sấm rền, chỉ trong ba nhịp thở, cả phủ Vinh gia sáng rực ánh đèn, người người nhốn nháo chạy tới chạy lui.
Gia chủ Vinh gia, Vinh Minh, dẫn theo các thành viên trong gia tộc xuất hiện ở cửa, lớn tiếng quát: “Có ma tu tập kích ban đêm, mở đại trận hộ tộc ngay!”
Bên ngoài, Lý Nhất Khiếu hoàn toàn không để tâm, môi mấp máy: “Giết!”
Ngay khoảnh khắc đó, một lượng lớn ma tu từ bốn phương tám hướng ùa vào phủ Vinh gia, ma khí ngút ngàn bao phủ khắp bầu trời phía trên phủ.
Khi đại trận hộ tộc bị phá vỡ, ma tu và các tu sĩ lập tức lao vào c.h.é.m g.i.ế.c nhau.
Ma khí và linh lực đan xen, gương mặt cả hai phe đều đẫm máu. Họ đã g.i.ế.c đỏ cả mắt, tầm nhìn cũng mờ đi.
Lý Nhất Khiếu thấy một lão giả phóng linh lực đánh thẳng vào mi tâm của mình, khóe môi nhếch lên một tia cười khinh miệt. Hắn ta nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát cú đánh chí mạng ấy.
Cùng lúc, chủy thủ trong tay hắn ta rút ra khỏi vỏ. Khi lão giả kia còn chưa kịp phản ứng, hắn ta xoay cổ tay, chủy thủ cứa ngang cổ đối phương.
Ma khí từ trên người hắn ta bùng nổ, một tay bóp nát Kim Đan của lão giả.
Trong tiếng gào khóc thê lương của người Vinh gia, lão giả từ từ ngã xuống.
Vinh Minh căm phẫn đến mắt long sòng sọc, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma tu thế như chẻ tre đánh thẳng vào phủ Vinh gia.
Lý Nhất Khiếu khẽ điểm mũi chân, nhảy lên nóc nhà, nói: “Gia chủ Vinh gia, đừng cố chống cự nữa. Hôm nay Vinh gia tất diệt, xem như món quà hồi đáp cho Vinh Mặc Hi.”
Nụ cười trên môi hắn ta còn chưa kịp tắt, đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực phá không bay tới từ bên cạnh, vội vàng né tránh.
“Vô Nhai thành, Hạo Thiên Phủ, tới đây hỗ trợ Vinh gia Đông thành!”
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ xa một nhóm linh tu đang bay tới, dẫn đầu chính là ca ca của Vinh Mặc Hi- Vinh Mặc Ngôn.
Trong nháy mắt, Vinh Mặc Ngôn dẫn theo tu sĩ đáp xuống phủ Vinh gia, bảo hộ chặt chẽ người Vinh gia ở phía sau.
Đám ma tu liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều đề phòng lùi về cạnh Lý Nhất Khiếu.
Vinh Mặc Ngôn bay lên đỡ lấy Vinh Minh đang hộc máu: “Phụ thân…”
“Vết thương nhẹ, không sao.” Vinh Minh dè chừng nhìn về phía đám ma tu trước mắt.
Cũng may ban ngày Mặc Ngôn đã hỏi Mặc Hi về tình hình ở biên giới. Đám ma tu này vốn mỗi hai ngày sẽ tấn công một lần, nhưng ba ngày gần đây lại im hơi lặng tiếng.
Quả nhiên chúng đã vòng qua đây, muốn đánh úp Vinh gia.
May mà Mặc Ngôn đã sớm tới Vô Nhai thành cầu viện, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lý Nhất Khiếu trầm mặt nhìn nhóm Linh tu đột nhiên xuất hiện trước mắt, trong lòng âm thầm tính toán khả năng rút lui.
Dù hắn ta có đông người, nhưng lực chiến đấu lại không đồng đều. Hiện tại có thêm Hạo Thiên Phủ, tình thế e rằng không dễ đối phó.
Vinh Mặc Ngôn tiến lên vài bước, lạnh giọng nói: “Ma tu ở Khương gia Kinh Dương thành đã bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ, các ngươi còn muốn tiếp tục giãy giụa sao?”
Sắc mặt Lý Nhất Khiếu lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ ngay cả bên Khương gia cũng thất bại rồi sao…
Không đợi hắn ta tiếp tục chần chừ, nam nhân trung niên dẫn đầu Hạo Thiên Phủ của Vô Nhai thành đã vung tay, lớn tiếng quát: “Không cần nghĩ nữa, ma tu tàn sát Linh tu, tội không thể tha! Các đệ tử nghe lệnh, theo ta tiêu diệt toàn bộ đám ma tu này.”
Dù lực lượng có chút chênh lệch, nhưng hiện tại không còn lựa chọn nào khác. Đôi mắt Lý Nhất Khiếu lóe lên một tia tàn nhẫn, lập tức hạ lệnh tử chiến đến cùng với Linh tu.
Tu sĩ Hạo Thiên Phủ và người Vinh gia tạo thành thế bao vây, tầng tầng lớp lớp vây chặt đám ma tu.
Lại một trận huyết chiến nổ ra.
Chỉ có điều, lần này phe ma tu lại rơi vào thế yếu.
Nam nhân trung niên kia bất ngờ tung ra một chưởng, Lý Nhất Khiếu cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương ập tới. Hắn ta định bỏ chạy thì đã bị Vinh Minh chặn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cái c.h.ế.t dần tiến đến, hắn ta nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, nỗi đau dự đoán trước lại không xuất hiện.
Mở mắt ra, chỉ thấy một thanh chủy thủ bao phủ ma khí chặn đứng luồng linh lực cách hắn ta chỉ một bước chân.
Lý Nhất Khiếu quay đầu, một nữ nhân mặc áo đen bước vào giữa vòng vây của linh tu.
Đôi mắt nàng ta đầy âm u lạnh lẽo, khuôn mặt không hề có một chút biểu cảm, nhưng sát khí trên người lại không cách nào che giấu.
Hạng Nhiên khẽ nâng tay, thanh đoản đao xuyên qua linh lực, biến mất vào không trung, chỉ trong một nhịp thở, ánh m.á.u b.ắ.n ra.
Không bao lâu sau, mười mấy Linh tu ngã xuống đất, c.h.ế.t trong tình trạng thảm khốc.
Chỉ trong chốc lát, m.á.u tươi đỏ thẫm đã nhuộm ướt những viên đá trắng như ngọc dưới chân.
“Nguyên Anh đỉnh phong!” Nam nhân trung niên kinh hãi.
Nhưng điều khiến người ta sợ hãi hơn là phía sau nàng ta xuất hiện ba mươi người thuộc Ma tộc.
Là Ma tộc thực thụ, không phải Linh tu bị ma hóa!
“Khương gia đã diệt.”
Hạng Nhiên lạnh lùng nói, sau đó ngước mắt nhìn Vinh gia trước mặt: “Đến lượt Vinh gia.”
“Giết!”
Lời vừa dứt, Ma tộc phía sau nàng ta lập tức lao vào c.h.é.m g.i.ế.c nhóm Linh tu gần đó, những tiếng cười âm u khát m.á.u vang vọng khắp phủ Vinh gia.
Lý Nhất Khiếu kịp phản ứng, lập tức ra lệnh: “Theo ta tiêu diệt Vinh gia!”
Nam nhân trung niên nhận ra không thể nào địch nổi, quay người định đưa phụ tử Vinh Minh bỏ chạy, nhưng lại bị Lý Nhất Khiếu và người của hắn ta chặn đường.
Không biết từ lúc nào, ngọn lửa lớn bùng lên trong phủ Vinh gia, không chỉ thiêu đốt người sống mà cả người c.h.ế.t cũng bị vây trong biển lửa.
Hạng Nhiên lướt qua như một mũi tên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Vinh Mặc Ngôn, tay cầm chủy thủ đ.â.m thẳng vào y một cách tàn nhẫn.
Máu tươi từ nơi trái tim phun ra, nhuộm đỏ y phục, lưỡi đao lấp lánh trong bóng tối, ánh sáng phản chiếu từ đó hắt xa đến tận góc tối.
Khi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ xa chạy đến, Vinh Mặc Ngôn quyết tuyệt ôm chặt lấy Hạng Nhiên, lưỡi đao lại đ.â.m sâu thêm vài phân. Cách bóng lưng, y hướng về phía trước không một tiếng động thốt lên một chữ “chạy”.
Đứng trước biển lửa, Vinh Mặc Hi sững người, đôi mắt mờ mịt, bước chân khẽ động, rồi dần dần chạy nhanh hơn, nước mắt trào ra không thể kiềm chế.
Nàng ấy hét lên, giọng khàn đặc: “Ca—!”
Nàng ấy chỉ nhìn thấy Vinh Mặc Ngôn quỳ gục trong vũng máu, đầu cúi thấp, m.á.u tươi từ tim chảy ra không ngừng.
Hàng chục Ma tộc đồng loạt buông t.h.i t.h.ể trong tay, lao về phía Vinh Mặc Hi.
Linh lực lóe sáng, Vinh Mặc Hi cầm thương di chuyển giữa hơn mười bóng đen, vừa định tiếp cận thì bị Hạng Nhiên bay đến, một cước đá nàng ấy văng xa hàng chục thước.
Dường như nàng ấy không nhận ra m.á.u đã chảy ra nơi khóe miệng, chỉ một mực xông về phía trước, trong tầm mắt chỉ còn hình bóng đang quỳ gục giữa đất trời kia.
Hạng Nhiên lạnh lùng bay lên lần nữa, từng lần đánh nàng ấy văng ra xa, cho đến khi miệng nàng ấy phun m.á.u tươi.
Hạng Nhiên đưa tay nắm lấy một luồng ma khí, từng bước tiến về phía Vinh Mặc Hi, nhưng chưa kịp tung ma khí thì từ bên cạnh xuất hiện một bóng đen lao tới, giữ chặt nàng ta lại.
“Tiểu Hi, chạy mau!”
Vinh Minh dốc sức ngăn cản vài Ma tộc gần đó, vầng sáng linh lực trên người ông ấy càng ngày càng sáng rực.
Cha…
Vinh Mặc Hi nghe thấy giọng nói, lập tức bò dậy, quay đầu bỏ chạy, m.á.u tươi hòa cùng nước mắt chảy xuống, khiến nàng ấy không thể nhìn rõ con đường phía trước.