Sau một tiếng nổ lớn, không còn gì sót lại tại hiện trường.
Thấy một người chạy thoát, Ma tộc đứng xa định đuổi theo, nhưng bị Hạng Nhiên giơ tay ngăn lại.
"Không cần đuổi. Nhiệm vụ của chúng ta là tiêu diệt Vinh gia. Chỉ cần Vinh gia không còn, Đông thành sẽ không còn thế lực nào có khả năng phòng thủ nữa."
Hạng Nhiên xoay người, vung tay đánh ra một luồng ma khí, khiến ngọn lửa cháy càng mãnh liệt hơn.
Hơn mười bóng đen đạp trên không trung đi về phía bắc, giọng nói âm u lạnh lẽo vọng lại từ chân trời: "Điểm tiếp theo, Vô Nhai thành."
Đám người Lý Nhất Khiếu còn đứng dưới đất không do dự lâu, lập tức theo sát phía sau.
Khi Mục Trì dẫn đệ tử của Tứ đại tông đến Đông thành đã là sáng hôm sau.
Vinh Mặc Hi đứng trước đống đổ nát, không biết đã đứng đó bao lâu.
Xung quanh là một vòng tu sĩ, trong đám đông vang lên những lời xì xào.
"Vinh gia thảm thật, chỉ trong một đêm đã bị diệt môn, đến cả xác cũng không còn."
"Ai mà ngờ được chứ. Nghe nói Khương gia ở Kinh Dương thành cũng bị diệt. Bọn ma tộc không cướp được ma khí thì quay ra tập kích gia tộc chúng ta, đúng là không đề phòng nổi."
"Biên giới thì làm sao bây giờ? Vốn dĩ Vinh gia và Khương gia đã không giống các gia tộc thế lực thông thường, phải dựa vào họ để quản lý hội lính đánh thuê, giờ bọn họ không còn nữa, đám lính đánh thuê kia chẳng phải sẽ hỗn loạn sao?"
Mục Trì không nghe tiếp, bước tới bên cạnh Vinh Mặc Hi, khẽ nói: "Xin lỗi, chúng ta đến muộn. Nén bi thương."
Vinh Mặc Hi cúi đầu im lặng, ánh mắt trầm mặc dán chặt vào đống hoang tàn trước mặt. Ngón tay siết chặt lấy ngân thương đến mức lòng bàn tay rướm m.á.u mà vẫn không hay biết.
Khi Mục Trì định nói lời an ủi thêm, Vinh Mặc Hi buông tay khỏi ngân thương.
Nàng ấy dùng linh lực kéo những mảnh vải còn sót lại từ đống đổ nát, nối chúng lại từng chút một.
Cuối cùng, nàng ấy buộc những dải vải rách nát, đủ màu sắc đó lên thân ngân thương, rồi xoay người rời đi, không nói một lời.
Có đệ tử bước tới hỏi: "Sư huynh, có cần cử người theo dõi nàng ấy không?"
Mục Trì lắc đầu: "Không cần. Đi đến Khương gia."
Khương gia ở Kinh Dương thành còn thê thảm hơn Vinh gia.
Nơi này không bị thiêu rụi, những t.h.i t.h.ể và vết m.á.u vẫn còn nguyên vẹn hiển hiện trước mắt mọi người, đa phần là t.h.i t.h.ể của người Khương gia, một số khác là tu sĩ đến từ Vô Nhai thành.
Khương gia chỉ còn hai người sống sót.
Một người là Khương Trạch Lan, khuôn mặt đã bị hủy hoại, và ca ca nàng ta, Khương Thanh Dương.
Khi Ma tộc đến, đúng lúc họ đang dẫn lính đánh thuê đi bảo vệ biên giới.
Khương Trạch Lan quỳ trên đất, khóc đến mức không thở nổi. Đôi mắt Khương Thanh Dương đỏ hoe, hiển nhiên cũng đã khóc, nhưng lúc này hắn xem như là giữ được sự bình tĩnh.
"Khương gia không còn nữa. Không ai hệ thống đám lính đánh thuê kia được. Tứ đại tông hãy nhanh chóng cử thế lực khác thay thế."
Mục Trì muốn nói điều gì đó, nhưng nhận ra rằng dù có nói gì cũng không thể an ủi được họ, vì thế đành im lặng.
Ở phía khác, nhóm Ma tộc dẫn đầu bởi Hạng Nhiên đang giao chiến với nhóm của Lý Nhất Khiếu, m.á.u đổ không ít, nhưng hầu hết là của nhóm Lý Nhất Khiếu.
Những Ma tộc còn lại trong Tu Tiên giới lúc này đều là tinh anh, sức mạnh của mỗi người đều tương đương với Nguyên Anh.
Nhóm của Lý Nhất Khiếu dù cố gắng thế nào cũng không thể chống lại bọn họ.
Khi Lý Nhất Khiếu chuẩn bị dẫn người bỏ trốn, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: "Các ngươi có thể chọn rời đi, nhưng hãy suy nghĩ thật kỹ. Ma Tam có thể khống chế ma khí trong cơ thể các ngươi. Trở về ta sẽ kể mọi chuyện cho Ma Tam và Ma vương. Những ma tu không giúp được Ma tộc thì không có lý do gì để tồn tại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hạng Nhiên bước ra từ nhóm Ma tộc, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người trước mặt: "Huống chi các ngươi giờ chỉ còn lại năm mươi mấy người. Nếu ta muốn giữ các ngươi lại, các ngươi không chạy nổi."
"Nếu các ngươi chọn đi theo ta, không chỉ nhận được ma khí, ta còn có thể tập hợp các ma tu khác lại với nhau."
Một nam nhân đứng sau Lý Nhất Khiếu nói với vẻ mặt đầy căm phẫn: "Chúng ta dựa vào gì để tin ngươi? Ban nãy đám Ma tộc dưới trướng ngươi vô duyên vô cớ đã g.i.ế.c hai người của chúng ta."
Nói xong, hắn ta quay sang nhìn Lý Nhất Khiếu: "Lão đại, chúng ta không theo nàng ta cũng có thể cướp được ma khí."
Những người phía sau lập tức đồng tình.
"Hầu Tử nói đúng, bọn chúng không hề quan tâm đến sống c.h.ế.t của chúng ta. Dù có bị Ma Tam g.i.ế.c thì sao chứ? Sống thêm được ngày nào hay ngày ấy."
"Lão đại, đừng nghe lời nàng ta, chúng ta xông ra đi. Thà c.h.ế.t một cách nam nhi khí khái còn hơn c.h.ế.t vô nghĩa."
"Xông ra! Xông ra!"
Giữa tiếng hò hét ồn ào, Hạng Nhiên liếc nhìn hai t.h.i t.h.ể c.h.ế.t thảm nằm trên đất. Nội tạng của họ bị kéo hết ra ngoài, cách c.h.ế.t không khác gì những trò chơi đùa man rợ ở Thượng Ma Tông.
"Ai làm?" Hạng Nhiên hỏi.
Lý Nhất Khiếu cười nhạt, giơ tay chỉ về một phía.
Hạng Nhiên với khuôn mặt lạnh lùng đã lập tức xuất hiện bên cạnh tên Ma tộc được chỉ điểm. Trước khi hắn kịp phản ứng, cổ hắn đã bị nàng ta bóp chặt. Chỉ dùng một chút lực, m.á.u phun ra từ cổ họng.
Sự việc bất ngờ này khiến những Ma tộc khác lập tức bao vây Hạng Nhiên, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Không cùng tộc của ta, tất có dị tâm!
Hạng Nhiên hút sạch ma khí từ tên Ma tộc kia, không lãng phí một giọt nào, cười lạnh, nói: "Không hoàn thành nhiệm vụ, Ma Tam sẽ không tha cho ta, hắn ta sẽ buông tha cho các ngươi sao?”
“Ma Tam ra lệnh các ngươi theo ta, không có lệnh của ta, ai cho phép các ngươi tự ý g.i.ế.c người?”
“Nếu vẫn nghe không hiểu, thì đi c.h.ế.t đi." Lúc nói điều này, nét mặt nàng ta không hề d.a.o động, nhưng đôi mắt đỏ rực bất thường.
Ma khí tỏa ra từ nàng ta khiến nàng ta trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, luồng khí âm trầm này hòa quyện với sát khí vốn có của nàng ta.
Không biết có phải do Ma Cốt trong cơ thể hay không, nhưng nàng ta dường như đã trở thành một Ma tộc thuần túy, không còn giống con người nữa.
Lý Nhất Khiếu nhìn nàng ta chằm chằm, lông mày nhíu chặt.
Linh tu bị ma hóa này có khí tức hoàn toàn khác biệt so với họ.
Nhóm Ma tộc tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn thu liễm khí thế vì kiêng dè nàng ta.
Hạng Nhiên nâng mắt, lần nữa nhìn đám người của Lý Nhất Khiếu, giọng nói bình thản: "Phục tùng hay chết, chọn đi."
Lý Nhất Khiếu nhìn nhóm Ma tộc phía sau nàng ta, rồi cúi đầu nói: "Chỉ cần đám Ma tộc phía sau ngươi không tùy tiện ra tay với người của ta, chúng ta có thể đi theo ngươi."
"Ở đây không có người của ngươi. Từ giờ chỉ có người của ta và người chết."
Lời nói của Hạng Nhiên khiến Lý Nhất Khiếu nghẹn họng, một lúc lâu sau mới đáp: "Được, người của ngươi. Vậy tiếp theo đi đâu?"
Thu Vũ Miên Miên
"Khương gia và Vinh gia đã bị tiêu diệt, hiện tại biên giới chắc chắn đã hoàn toàn hỗn loạn. Tất cả lập tức đến Tây Châu cướp ma khí, cướp càng nhiều càng tốt. Đồng thời, tập hợp những ma tu khác ở Tây Châu lại."
Trong đầu Hạng Nhiên tính toán nhanh. Thời gian để bọn họ hành động không còn nhiều.
Đợi đến khi Tứ đại tông phái người tới, sẽ khó hành động hơn.
Nhưng cả ma tu lẫn ma khí nàng ta đều phải có. Đây là lá bài duy nhất giúp nàng ta đối kháng với Ma Tam.
May thay, Ma tộc chỉ cần ma khí là có thể nhanh chóng chữa trị, không cần quá nhiều thời gian hồi phục.
"Nhanh lên, cướp xong ma khí lập tức đến Vô Nhai thành."