Khương Trúc từ Linh Hải bay vọt lên, đồng thời theo sau nàng còn có Ma Vương và Nguyệt Hoa.
Có linh lực hộ thân, ba người không hề bị dính một giọt nước biển nào.
“Cuối cùng cũng ra được rồi, nơi quỷ quái này thật chẳng có chút linh lực nào. Bổn vương thề, cả đời này sẽ không quay lại đây lần thứ hai!”
Khương Trúc nghiêng đầu: “Thật chứ?”
Ma Vương không thèm quay đầu lại nói: “Thật.”
Khương Trúc đứng cách hắn ba bước, nhấc chân ước lượng ngang hông hắn, sau đó lùi lại hai bước, chạy đà rồi bay lên tung một cú đá.
Nguyệt Hoa đặt tay lên trán, nheo mắt nhìn theo, cái đầu nhỏ cũng nghiêng theo đường vòng cung bay xa của Ma Vương.
Tiếng gào thét thảm thiết mỗi lúc một xa dần.
Khương Trúc nhận ra mình đã hơi mạnh tay, nhìn Nguyệt Hoa, nghẹn ngào nói: “Không phải thật sự đá hắn về Tu Tiên giới rồi chứ...”
Nguyệt Hoa nhún vai.
Hai người nhìn nhau, quyết đoán bắt đầu đuổi theo hướng Ma Vương, vừa chạy vừa hét lớn: “Ma Vương~ Chúng ta đến cứu ngươi đây~~”
Khương Trúc và Nguyệt Hoa bay trên Linh Hải, dùng linh lực mò kim đáy bể, tốn rất nhiều công sức mới vớt được Ma Vương lên, toàn thân hắn ướt sũng, toát ra mùi tử khí.
Ma Vương túm cổ áo Khương Trúc, trợn mắt, gằn giọng đầy căm phẫn: “Ta... ọe... sẽ không... ọe... tha cho ngươi... ọe...”
Nói xong, hắn lại mềm nhũn ngã ra sau, miệng không ngừng ọc nước biển.
Khương Trúc gượng cười hai tiếng: “Uống được là phúc, uống được là phúc.”
Cõng một “thùng” hồ ly lớn trở lại bờ, Nguyệt Hoa và Khương Trúc thay phiên nhau ấn bụng hắn, cuối cùng cũng ép hết số nước trong bụng ra.
“Một tên hòa thượng hễ tí là động thủ như ngươi, thời xưa chắc chắn sẽ bị trời đánh sét...” Bốp!
Ma Vương vừa ngồi dậy đã nhận ra xung quanh chẳng còn bóng dáng hai kẻ kia đâu.
Đáng ghét!
Thật sự quá coi thường bổn vương!
Hắn quay đầu, thấy hai người kia đang vây quanh một người đang đóng bè. Ma Vương bật dậy, lao tới như một cơn gió.
“Bốp—”
“Bốp—”
“Bốp—”
Khương Trúc và Nguyệt Hoa cúi đầu chăm chú nhìn lão già đang ghép gỗ đóng bè.
“Ngươi định dùng con thuyền này vượt qua vùng biển này sao?” Khương Trúc đưa ra nghi vấn từ sâu linh hồn mình.
Ma Vương bên cạnh nghe mà muốn bật cười.
Chỉ dựa vào mấy tấm gỗ này mà vượt qua Linh Hải? Nếu làm được, hắn sẽ đọc ngược tên mình!
Lão già không ngẩng đầu, trông vừa vội vừa luống cuống, nhưng vẫn trả lời: “Đúng vậy.”
Khương Trúc lại hỏi: “Ngươi là người của vương triều Vân Tần? Ngươi cũng định đi tìm tiên nhân sao?”
Chẳng phải các trưởng lão và sư huynh của tông môn đã xuống Phàm giới rồi sao? Sao còn có phàm nhân muốn đi Tu Tiên giới?
Lão già vẫn bận rộn với công việc, giọng lúc cao lúc thấp: “Đúng là ta muốn tìm tiên nhân, nhưng ta là người của vương triều Tề Thánh.”
Nghe nói người của vương triều Vân Tần đã vượt Linh Hải để cầu tiên nhân đến đây, lão cũng muốn cầu tiên nhân cho vương triều Tề Thánh của mình.
Lão già còn tốt bụng khuyên nhủ: “Thời buổi này loạn lạc, cô nương đừng chạy lung tung ngoài đường nữa, nếu không khó giữ được mạng nhỏ đấy.”
Khương Trúc chưa kịp đáp, sau lưng đã có tiếng động. Nàng vẫn giữ tư thế cúi người, hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Thì ra là định dùng Phù Tang thụ.
Phù Tang thụ trăm năm trong Phàm giới được gọi là thần mộc Phù Tang, quả thật có chút linh tính.
“Đại nhân, chúng ta trở lại rồi, chừng này đã đủ chưa?” Hai người nam nhân lực lưỡng vác hai khúc gỗ lớn từ xa đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đi được một đoạn, họ đột nhiên khựng lại, khúc gỗ trên tay rơi xuống đất rầm một tiếng.
Một trong hai người chỉ tay vào Khương Trúc, lắp bắp nói không nên lời: “Ngài... ngài ngài...”
Khương Trúc vọt đến trước mặt họ, nghiêm mặt hỏi: “Ta làm sao? Nói đi!”
Cả hai tráng hán sợ đến toát mồ hôi, vội quỳ xuống lạy lia lịa: “Tiên nhân... Tiên nhân hiển linh rồi...”
Khương Trúc: “Hả?”
Ma Vương & Nguyệt Hoa: “Hả?”
Chờ đã, có vẻ như hơi vội vàng quá nhỉ?
Còn chưa tự giới thiệu nữa mà.
Lão già suốt buổi vẫn chưa ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người nói chuyện với mình, chân mềm nhũn cũng quỳ xuống theo.
Ba người tụ lại cùng nhau lạy lục, miệng thì lẩm bẩm gọi cái gì đó mà Khương Trúc chỉ có thể ngơ ngác, không nghe rõ nổi.
Lẽ nào là vì lúc nãy nàng bay trên trời, bọn họ đã thấy?
“Các ngươi đứng dậy đi, gió lớn quá, ta nghe không rõ. Các ngươi muốn tìm tiên nhân làm gì? Trước kia chẳng phải có một nhóm tiên nhân đến Phàm giới rồi sao?”
Nghe Khương Trúc hỏi vậy, hai tráng hán kia mới đứng dậy, đỡ lão già dậy cùng.
“Tiên nhân có điều không biết, trước kia đúng là có một nhóm tiên nhân đến vương triều Tề Thánh, nhưng đó là thần tiên do vương triều Vân Tần cầu về, chỉ che chở vương triều Tề Thánh một thời gian rồi đi, mà trong vương triều Tề Thánh vẫn còn quái vật ăn thịt người!”
Khương Trúc nghe lão già nói xong suy nghĩ một lúc.
Có lẽ là Ma Phi đang âm thầm gây rối, chắc chắn Tông Chủ sẽ không chỉ lo giúp vương triều Vân Tần mà bỏ mặc vương triều Tề Thánh.
Lão già than thở: “Những quái vật đó chẳng thể g.i.ế.c c.h.ế.t được, dù là võ tướng mạnh mẽ nhất cũng không thể chống lại chúng, vì vậy vương triều Tề Thánh mới muốn vượt qua vùng Tiên Hải này, tìm đến Tiên giới cầu xin sự che chở của tiên nhân.”
Khương Trúc: “Ta đi cùng các ngươi. Các ngươi đi rồi cũng không thể cầu được tiên nhân đâu.”
Chưa nói đến việc liệu họ có thể vượt qua Linh Hải bằng Phù Tang thụ trăm năm này hay không, cho dù còn sống đến được Tu Tiên giới thì cũng chẳng ai xuống giúp họ.
Giờ Tu Tiên giới ốc không mang nổi mình ốc, còn đâu để ý đến Phàm giới.
Lão già nghe xong lời này cảm thấy có chút sốt ruột, cảm xúc phập phồng dữ dội khiến lão ho khù khụ: “Tại sao? Tại sao không thể cầu được tiên nhân? Vương triều Tề Thánh mỗi năm đều cúng dường thần miếu, chưa bao giờ dám lơ là...”
“Vương triều Tề Thánh cũng không thua kém vương triều Vân Tần đâu...”
Thu Vũ Miên Miên
Khương Trúc nhìn ba người đang buồn bã, mở miệng: “Không phải vì lý do khác đâu, mà là ta là người cuối cùng, tiên giới giờ chỉ còn lại mỗi ta thôi, chỉ vậy thôi.”
Lão già ngây người.
Tiên nhân trong tiên giới đều xuống Phàm giới rồi sao?
“Ngài... chỉ mình ngài sao...”
Lão nhớ rằng bên vương triều Vân Tần, tiên nhân đông nghịt, khi họ bay qua còn che kín cả mặt trời.
Khương Trúc nghe vậy lập tức đứng thẳng người, không vui nói: “Mình ta thì sao? Ta nói cho các ngươi biết, ta là người mạnh nhất đấy! Mấy trăm người họ cũng không bằng ta đâu, các ngươi có thể cầu được ta, hãy trộm vui mừng đi!”
Bên cạnh, Ma Vương lập tức giơ tay lên, vẻ mặt như thể một cú đ.ấ.m có thể đập c.h.ế.t hàng nghìn người.
Nguyệt Hoa cũng vỗ ngực, giơ ngón cái lên, nở một nụ cười gượng gạo.
Lão già và hai tráng hán kia lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
“Đúng đúng đúng, chúng ta không phải không tin vào tiên nhân, chỉ là sợ tiên nhân mệt mỏi, nếu là vậy, giờ chúng ta có thể lên đường không?”
Khương Trúc che miệng ho một tiếng: “Vậy còn ổn, đi thôi.”
Nói xong, nàng đặt tay sau lưng, dáng đi nghiêm túc dẫn đầu.
Đi được vài bước, nàng dừng lại một chút, tùy tay lấy một con truyền âm hạc, đồng thời bố trí một trận pháp trên đó.
Phải báo với Tông Chủ, trưởng lão và các sư huynh một tiếng, còn phải dặn dò cẩn thận về Truyền Linh Thông Đạo.
May mà lúc nàng bố trí trận pháp đã chuẩn bị sẵn hai trận pháp, chỉ cần qua đó là có thể trực tiếp truyền linh lực qua Truyền Linh Thông Đạo, nếu không đến lúc chưa hội tụ thì thật sự không dễ xử lý.
Lão già nhìn thấy tiên nhân vẫy tay một cái, từ không trung xuất hiện một con hạc giấy phát sáng còn biết bay lượn, trong lòng càng thêm hy vọng.
Quả nhiên là tiên nhân, một cái vẫy tay cũng có thể tạo ra tiên thuật!
Sau khi truyền âm xong, Khương Trúc cười tươi vẫy tay với người phía sau: “Đi thôi, dẫn đường nào.”
Một trong hai tráng hán lập tức vội vàng chạy lên trước: “Đến ngay~~”