Kha Thiền Y lùi lại vài bước, lắc đầu từ chối: “Ta là Phù tu, ta sẽ không tu luyện kiếm đạo gì cả.”
Sau khi nói ra câu này, không khí trong sân rõ ràng lạnh hơn một chút.
“Kha gia các ngươi có ý gì vậy? Mời chúng ta đến để sỉ nhục chúng ta sao?” Sắc mặt của Trường Không đạo nhân rất khó coi.
Gia chủ Kha gia vội vàng chắn trước mặt họ, cười giải thích: “Đạo nhân đừng nóng, tiểu nữ tính tình bướng bỉnh, vừa mới biết chuyện này nên chưa kịp hồi thần.”
Nói xong hắn ta quay lại nhìn nữ nhi mình, nghiêm nghị quát: “Kha Thiền Y, người ta đồng ý thu nhận con làm đệ tử là phúc phận của con, bây giờ bên ngoài có rất nhiều tu sĩ muốn vào kiếm đạo, con đừng có giở tính trẻ con!”
“Con không giở tính trẻ con, con đã vào phù đạo, thì nhất định sẽ không tự hủy hoại tương lai của mình.”
“Bây giờ con mới đang tự hủy hoại tương lai!”
Thấy hai phụ nhi tranh cãi không ngừng, Trường Không đạo nhân hiếm khi xen vào: “Ngươi còn nhỏ, không biết tu luyện gian nan, hiện tại Phù tu chỉ còn lại dòng dõi của các ngươi, mà Kha gia cũng gần như suy tàn.”
Gia chủ Kha gia nghe vậy không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng không thể không chịu đựng nỗi đắng cay.
Phù tu cần rất nhiều thiên tài địa bảo, bút phù, giấy phù và chu sa đều cần linh thạch, nhưng hiện giờ Kha gia đã đi đến đường cùng.
Gia chủ Kha gia phát ra một đạo linh lực, ép buộc Kha Thiền Y quỳ xuống trước mặt Trường Không đạo nhân, tiến lên muốn bái sư, đồng thời nói: “Đúng đúng đúng, tiểu nữ còn trẻ, tư chất còn non kém, sau này còn phải nhờ đạo nhân chỉ bảo nhiều hơn.”
Kha Thiền Y bị linh lực trói buộc quỳ trên đất, đôi mắt đỏ ngầu: “Phụ thân, lúc con còn nhỏ người đã nói gì người quên hết rồi sao? Ngay cả người cũng từ bỏ phù đạo?”
Thu Vũ Miên Miên
Gia chủ Kha gia dừng lại một chút, mím môi không quay đầu lại.
“Về mặt công kích Phù tu không bằng Kiếm tu và Đao tu, về mặt trợ pháp thì cũng không bằng Đan tu, từ bỏ cũng không hẳn là chuyện xấu, huống chi con nên biết hiện giờ Phù tu đã rất hiếm hoi.”
Trường Không đạo nhân nhìn thiếu nữ đối diện với ánh mắt gần như thương cảm.
Đại đạo suy tàn, đó là điều bất hạnh.
Kha Thiền Y ngẩng đầu nhìn thẳng vào lão ta, ánh mắt không tránh né: “Nếu vậy, thì sứ mệnh của toàn bộ Phù tu trên thế gian, sẽ do một mình ta gánh vác.”
“Thiền Y đồng ý.”
Chiếc thuyền nhỏ chở người di chuyển chậm rãi giữa trời nước, lần lượt tiến về chín cột Thiên Trụ.
Dù là lòng thương xót của thần, tâm chính đạo của kiếm, lòng nhân từ của y đan, hay lòng chân thành của trẻ thơ... đều luân hồi chín kiếp.
Thời khắc khi chín cột Thiên Trụ được thắp sáng hoàn toàn, chín vầng trăng tròn treo cao trên trời, ánh sáng trắng ngày càng rực rỡ, cho đến khi chiếu sáng hoàn toàn trời nước, không còn một chút bóng tối nào.
Chiếc thuyền nhỏ bên chân Khương Trúc từ từ lùi lại, hình ảnh xuất hiện ở cuối Đường Luân Hồi.
Cánh cửa Thiên Môn khắc họa muôn hình muôn vẻ của chúng sinh gần ngay trước mắt, tiên khí lượn lờ, chân đạp lên bụi trần của các giới, như thể đang đứng trên mây.
“Có ai không, moshi moshi, Tiêu Trường Phong? Tiêu Tiêu...?”
“Không ai ra cả, wow, ta là người đầu tiên!”
“Vậy thì ta chờ các ngươi.”
Khương Trúc xoay người đi một vòng, kêu gọi một hồi cũng không thấy ai khác, bèn tự nhiên ngồi xuống bên bậc thang trước Thiên Môn.
Mũi chân nàng hơi di chuyển, xuyên qua mặt nước vô sắc, nàng bất ngờ nhìn thấy rõ ràng mọi thứ đang diễn ra dưới đáy Tu Tiên giới.
Bạch Vi và nhóm người Vinh Mặc Hi bước ra từ sơn mạch Cửu Long, họ vừa mới ra khỏi bí cảnh, gần đến lúc chia tay.
Bạch Vi nói với người đối diện: “Chờ sau khi về nhà báo bình an với môn phái và người nhà, chúng ta có thể lại cùng nhau đi tu luyện.”
Vinh Mặc Hi gật đầu: “Được, đúng lúc ta cũng muốn nghỉ ngơi hai ngày.”
Thấy hai người đi về phía Hoàng thành, hoàn toàn không để ý đến họ, mặt mày của nhóm người Mông Thượng bên cạnh đầy vẻ khó xử.
Cuối cùng chỉ có thể chặn trước mặt Vinh Mặc Hi, lên tiếng nói: “Dù đại tiểu thư có muốn khôi phục Vinh gia hay không, thì lính đánh thuê chúng ta sẽ luôn chờ đợi đại tiểu thư.”
Vinh Mạc Hi môi mím chặt, không nói gì.
Tử địch vẫn còn, nói gì đến việc khôi phục Vinh gia?
Chỉ cần Hạng Nhiên và Ma Tam còn sống, nàng ấy sẽ không bao giờ cho phép bản thân dừng lại để làm cái khác.
“Chờ chút, có người đến.” Bạch Vi vội vàng dẫn những người khác trốn vào chỗ tối.
Không lâu sau, bốn năm người Tán tu vội vàng đi qua từ xa.
Khi họ lại gần, có thể nghe thấy tiếng họ trò chuyện.
“Nghe nói Khúc Long đang liên kết với các Tán tu khác để dẫn đầu tại Quan Nguyệt Đài thảo luận về chuyện thành lập Liên minh Tán tu với Ngũ Đại Tông, chúng ta nhanh chóng đi xem, biết đâu còn có thể tận mắt chứng kiến sự ra đời của minh chủ nữa.”
“Minh chủ? Ta thấy hôm nay không thể chọn ra được đâu.”
Một người khác ngạc nhiên hỏi: “Làm sao có thể như vậy, Ngũ đại tông đã triệu tập các thế lực khác, không phải là để chọn ra minh chủ của Liên minh Tán tu sao?”
“Ôi, đó chỉ là bề ngoài, ta nghe phong thanh nói, ngoài Cao Nghị không biết đã đi đâu, thì các tộc trưởng khác sớm đã âm thầm liên kết lại, địa điểm chọn ở Quan Nguyệt Đài chính là để ép Ngũ đại tông và các thế lực lớn phải nhượng bộ, công nhận địa vị của tất cả tộc trưởng Tán tu.”
Vẻ mặt người đó có chút đắc ý nói: “Trước đây Ngũ đại tông không phải đã phát tin tức đi, nói sẽ giúp Liên minh Tán tu xây dựng lãnh thổ sao? Tài nguyên của họ nhiều như vậy, cho Tán tu chúng ta một chút có sao đâu?”
Trong bóng tối Vinh Mặc Hi và Bạch Vi nhìn nhau, đều thấy sự nặng nề trong ánh mắt của đối phương, thân hình chợt lóe, vội vàng bay về phía Hoàng thành.
Hoàng thành, Quan Nguyệt Đài —
Các thế lực ba châu và Tán tu đều tụ tập tại đây.
Giữa Quan Nguyệt Đài có vài ma tu tẩu hỏa nhập ma bị trói lại, đó là những người trước đây bị Huyền Tịch bọn họ bắt về trên đường phố Hoàng thành.
Các thế lực đến đây cũng nhằm thảo luận cách xử lý các ma tu tẩu hỏa nhập ma.
Dù sao hiện nay số lượng ma tu bị tẩu hỏa nhập ma tấn công Linh tu ngày càng nhiều, Tán tu họ không thể quản, nhưng những ma tu tẩu hỏa nhập ma thì họ luôn có thể quản lý.
Trùng hợp gặp được Khúc Long trong số Tán tu đã bí mật quy phục, thế là Tam Thanh định nhân cơ hội này, vừa lúc định ra minh chủ của Liên minh Tán tu.
Kết quả không ngờ rằng Khúc Long đã sớm tính toán, dẫn theo tất cả các tộc trưởng khác đến Quan Nguyệt Đài.
Cho nên tình hình hiện tại có chút hỗn loạn, sáu tộc trưởng Tán tu mỗi người nói một ý của mình.
“Hiện nay đa số ma tu cũng là Tán tu chúng ta, nếu muốn tiêu diệt hết ma tu thì Tán tu chúng ta phải làm sao? Dù sao ta không đồng ý.”
“Đã nói là tiêu diệt ma tu bị tẩu hỏa nhập ma, ma tu đã đánh lên đầu chúng ta rồi!”
“Các người làm sao biết được ai không bị tẩu hỏa nhập ma, ai lại sắp bị tẩu hỏa nhập ma? Theo ta thấy như vậy cũng tốt, gặp được thì khống chế, lại nói bọn họ tẩu hỏa nhập ma cũng chưa chắc đã có cơ hội hại người đâu.”
“Chết nhiều người như vậy mà các ngươi không thấy sao, tông chủ Tam Thanh đã nói rồi, trong ba ngày gần đây đã có gần trăm Linh tu c.h.ế.t dưới tay ma tu.”
“Dù sao thì ta cũng không đồng ý.”
“Ngươi…”
Thấy mọi người lại sắp cãi nhau, Khúc Long vội vàng đứng ra ngăn cản họ.
Sau đó quay về phía Tứ đại tông ở phía trước, cười nói: “Tông chủ Tam Thanh, hay là chúng ta vẫn nên thảo luận về việc Liên minh Tán tu trước, nếu không người cũng thấy đó, chúng ta không có ai làm chủ cả.”
“Đúng vậy đúng vậy, vẫn nên thảo luận về việc Liên minh Tán tu trước đi.”