Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 428



 

Số lượng tu sĩ đứng xem ngày càng đông, giữa đám đông Khương Thanh Dương và Khương Trạch Lan đã nhìn thấy rõ bộ mặt của nhóm người Khúc Long.

Tứ đại tông từ đầu đã tổ chức cho sáu người họ thi đấu công khai, cố gắng chọn ra tu sĩ mạnh nhất làm minh chủ, nhưng kết quả là cả sáu người đều hòa nhau.

Trong tình huống như vậy, một khi Tứ đại tông bị ép buộc phải chọn ra một minh chủ, không những không danh ngôn chính thuận mà còn chắc chắn sẽ đắc tội với những người đứng đầu Tán tu khác.

Thi đấu mà không chọn lựa ra được, Tứ đại tông có lý do gì để quyết định? Dù Tứ đại tông có chọn ra được, những người theo những thủ lĩnh khác làm sao cam lòng?

Tình hình này đương nhiên sẽ dẫn đến một số lượng lớn Tán tu không hài lòng với Tứ đại tông.

Mặc dù Khương Thanh Dương và Khương Trạch Lan nhận ra âm mưu của họ, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Thu Vũ Miên Miên

Thứ nhất, hiện tại bản thân họ cũng là Tán tu, tất nhiên lợi ích của Tán tu càng lớn thì họ mới có thể sống sót tốt hơn.

Thứ hai, cho dù họ muốn giúp cũng không thể.

Số lượng lính đánh thuê đi theo họ quá ít, không đủ để họ trở thành một trong các thủ lĩnh, để tự bảo vệ mình trong cuộc chiến tranh quyền lực, họ cũng phải chọn ủng hộ thủ lĩnh lớn nhất.

“Những đại tông môn các ngươi còn chia ra từng môn phái, nếu không thể quyết định, chi bằng chúng ta đều ở lại đây?” 

Mã Phục Lạc là một trong những thủ lĩnh vui vẻ nhìn về phía Tam Thanh.

Lão ta biết hiện nay thế lực lớn nhất chính là Vạn Phật Tông.

Lão ta nói: “Các ngươi cũng thấy đó, nếu không xác định được chuyện Liên minh Tán tu, không thể đảm bảo sẽ không có người cố tình gây rối, ma tu vốn đã có chút liên quan với Tán tu, nếu kéo dài như vậy, không chừng họ sẽ phá hỏng mọi thứ, quay sang giúp ma tu mất?”

Lời lão ta nói rất tinh tế, đến nỗi những thủ lĩnh khác đều cười theo.

Môn chủ Sơn Dương Môn là Sở Thanh Hùng đột ngột đứng dậy, lớn tiếng nói: “Không thể nào! Hôm nay dù có chọn được hay không, cũng tuyệt đối không thể để tất cả các ngươi trở thành minh chủ của Liên minh Tán tu.”

Vừa nghe lời lão ta nói, các thế lực khác lập tức đồng loạt phụ họa, họ tất nhiên không hài lòng với kết quả này.

“Chúng ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho phép các ngươi có một Liên minh Tán tu đã là tốt lắm rồi, các ngươi lại còn muốn sáu cái?”

“Tán tu làm sao có thể so sánh với chúng ta, chúng ta có nền tảng, các tông môn đều đã được xây dựng từ lâu, Tán tu thì chẳng có gì cả, điều này tuyệt đối không thể.”

Nếu đồng ý để sáu người họ giữ vị trí, thì chẳng phải sẽ phải thành lập sáu thế lực mới sao?

Điều này có nghĩa là họ không chỉ phải công nhận vị trí của họ, mà còn phải giúp họ xây dựng môn phái.

Chưa nói đến bước này sẽ tiêu tốn không ít tài nguyên, chiếm đoạt một khu vực lớn, mà tất cả các bí cảnh và tài nguyên khác, họ cũng phải phân chia theo sáu thế lực khác nhau.

Đám Tán tu này rõ ràng chỉ muốn lợi dụng tài nguyên của đại thế lực để mở đường cho bản thân.

Nhóm người Sở Thanh Hùng suy nghĩ rất rõ ràng, Tam Thanh đương nhiên cũng hiểu được những vòng vo trong đó.

Cho nên thẳng thắn từ chối: “Tu Tiên giới tuyệt đối chỉ có một Liên minh Tán tu.”

“Nếu Liên minh Tán tu các ngươi cũng chia ra từng môn phái, thì còn gì khác với các thế lực khác? Như vậy cũng không nên gọi là Liên minh Tán tu, trái với mục đích ban đầu của chúng ta.”

Lời của Tam Thanh thể hiện rằng họ sẽ không đồng ý với ý định của họ.

Khúc Long nghe giọng điệu của hắn ta, rõ ràng không có chỗ nào để thương lượng, sắc mặt lập tức lạnh xuống không còn giả vờ nữa.

“Thi đấu không tìm ra được, để các ngươi chọn lại đùn đẩy không quyết định, các ngươi có phải là không muốn công nhận Liên minh Tán tu của chúng ta hay không?”

Tam Thanh nhìn hắn ta, nói: “Nếu thi đấu bình thường không có hiệu quả, vậy thì hãy đi thi đấu ở bí cảnh đi.”

Những thủ lĩnh có người theo bên cạnh không thể thi đấu công khai, thì các đệ tử của các thế lực khác cũng không thể can thiệp vào cuộc thi giữa Tán tu.

Tình hình không thể cứ mãi bế tắc như vậy.

“Không cần đâu, chúng ta đã tiêu tốn không ít thời gian ở đây, chúng ta cũng đã thấy được thành ý của các ngươi.”

 

Trên mặt Khúc Long hiện rõ vẻ tức giận: “Nếu đã như vậy, thì chúng ta không còn gì để nói nữa, Tán tu chúng ta cũng không cần dựa vào các ngươi, cáo từ.”

“Những đại thế lực này rõ ràng không muốn quản lý Tán tu, lại còn giả vờ như mình có lý tưởng cao cả, thật khiến người ta buồn nôn.”

“Ta thấy chúng ta vẫn nên tổ chức một Liên minh Tán tu như trước đây, không cần phải nhìn sắc mặt của họ.”

Dù cho Sở Thanh Hùng và những người khác có gọi thế nào, sáu người đứng đầu Tán tu lại bất ngờ đồng lòng, dẫn theo những Tán tu phía sau quay lưng rời đi.

Đám đông đứng xem thỉnh thoảng nhìn về phía Tán tu, thỉnh thoảng lại nhìn về các thế lực khác, thì thầm bàn tán.

“Chờ đã.”

Một giọng nữ không biết từ đâu vang lên.

Khúc Long cố nén vẻ đắc ý, quay đầu nhìn về phía Tứ đại tông, ánh mắt đảo qua một vòng nhưng không thấy ai ở phía trước lên tiếng.

Trong lúc đang nghi hoặc, đám đông phía sau hắn ta đã nhường ra một lối đi.

“Cuộc thi của minh chủ của Liên minh Tán tu, ta vẫn chưa tham gia.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, người bước ra lại chính là Vinh Mặc Hi và Bạch Vi.

Và câu nói vừa rồi chính là do Vinh Mặc Hi nói, Bạch Vi thì bay lên đứng cạnh Tứ đại tông.

Các trưởng lão của Vô Cực Kiếm Tông thấy Bạch Vi đã có tu vi Nguyên Anh, nắm lấy tay nàng ấy gần như vui mừng đến rơi nước mắt: “Tốt tốt tốt, đứa trẻ ngoan.”

Sự xuất hiện của Vinh gia khiến đám đông ồn ào hẳn lên, những người như Mông Thượng đứng sau Vinh Mặc Hi càng không thể kiềm chế được niềm vui.

Khúc Long nhíu mày nhìn về phía nữ tử trước mặt, chất vấn: “Ngươi có bao nhiêu người đi theo?”

Vinh Mặc Hi dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu.

Mông Thượng lập tức đứng ra nói: “Cộng với ta thì có tổng cộng năm mươi bảy người theo đại tiểu thư.”

“Hơn năm mươi người thì không đủ.” Mặt Khúc Long đầy khinh thường: “Ít nhất phải có tám mươi người đi theo, ngươi không đủ tư cách tham gia, cút đi.”

Các thủ lĩnh khác lập tức cũng phụ họa theo:

“Chúng ta ai mà không có hàng trăm người đi theo? Mới chỉ năm mươi mấy người, đúng là không đủ nhìn.”

“Đúng vậy, ngươi nghĩ ai cũng có tư cách làm minh chủ của Liên minh Tán tu sao? Ta khuyên ngươi nên dẫn theo những Tán tu này đi theo người khác thì hơn.”

Lúc Khúc Long định dẫn theo những Tán tu vòng qua nàng ấy để rời đi, Khương Thanh Dương và Khương Trạch Lan trong đám đông nhìn nhau một cái, đột nhiên dừng bước.

“Chờ đã, ai nói nàng ấy không có tám mươi người?”

Khúc Long nhận ra ý định của hắn, tức giận quát lên: “Khương Thanh Dương, ngươi…”

Khương Thanh Dương không thèm để ý đến cơn giận của hắn ta, tự mình dẫn theo những Tán tu phía sau đi đến đứng sau Vinh Mặc Hi.

Nhìn nàng ấy nói: “Nếu ngươi trở thành minh chủ Liên minh Tán tu, Khương gia chúng ta sẽ làm phó minh chủ.”

Vinh Mặc Hi nhìn về phía Khương Trạch Lan và Khương Thanh Dương, mỉm cười: “Rất vui lòng.”

Nói xong nàng ấy nhìn về phía những người đối diện: “Bây giờ ta đã có tư cách rồi.”

Vinh Mặc Hi lật tay lấy ra một cây ngân thương, dải băng làm từ vải vụn bay lượn trong không trung, đầu thương chỉ thẳng vào sáu người Khúc Long: “Các ngươi còn gì để nói không?”

Ánh mắt Khúc Long lạnh lẽo: “Dù có tám mươi người thì sao, chúng ta đã quyết định tự lập môn phái…”

Hắn ta chưa nói hết câu, một áp lực từ Hóa Thần đỉnh phong đột ngột ập đến, khiến hắn ta không thể nói thêm lời nào.

Cùng với đó những thủ lĩnh khác cũng bị giam giữ tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com