Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Chương 38



Người đàn ông ngoài ba mươi này tên là Thái Dư Lâm, anh ta tự giới thiệu mình là giám đốc một công ty bách hóa. Anh nói mẹ mình đã mất tích từ đêm hôm kia, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

 

Hồ Trấn đứng ngay trước cửa đồn cảnh sát, hỏi:

“Bà cụ nhà anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trạng thái tinh thần có ổn định không?”

 

Thái Dư Lâm lau mồ hôi lấm tấm trên trán, vội nói:

“Mẹ tôi mới chưa đến sáu mươi, hoàn toàn minh mẫn, không bị lẫn đâu, anh cảnh sát!”

 

Hồ Trấn có một người mẹ gần bảy mươi, nên anh khá đồng cảm với sự lo lắng của đối phương. Anh hạ giọng an ủi:

“Anh đừng quá lo. Nếu bà vẫn minh mẫn, chưa chắc là có chuyện gì nghiêm trọng. Anh kể kỹ tình hình trong nhà xem nào, bà ra ngoài rồi không về nữa, hay là có xích mích gì với gia đình rồi mới bỏ đi?”

 

Thái Dư Lâm thoáng lộ ra vẻ lúng túng, nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hối hả ban đầu, thành thật kể lại:

“Hẳn là đêm hôm kia, khi cả nhà đã ngủ rồi, mẹ tôi mới ra ngoài. Sáng hôm sau dậy thì không thấy bà đâu nữa. Trên giường cũng đã được bà dọn gọn gàng, ngay ngắn.”

 

“Đêm hôm kia?” Perla khoanh tay trước ngực, cau mày, “Tới giờ cũng gần 48 tiếng rồi, sao giờ anh mới báo án?”

 

Hồ Trấn cũng nhanh chóng nắm lấy sơ hở trong lời kể:

“Nói cách khác, trước khi bà mất tích, gia đình anh có xảy ra tranh cãi à?”

 

Bị hai cảnh sát tổ Trọng Án chất vấn dồn dập, Thái Dư Lâm bắt đầu lúng túng, nói năng cũng vấp váp:

“Đúng là… ăn cơm tối hôm đó, mẹ tôi có cãi nhau vài câu với ba tôi… nhưng tuyệt đối không phải vì vậy mà bà bỏ đi đâu! Ai mà sống với nhau chẳng có lúc cãi vã? Tôi chắc chắn mẹ tôi sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà rời nhà! Tối hôm đó bà vẫn sinh hoạt như bình thường, ăn xong còn dọn dẹp sạch sẽ…”

 

“Đến sáng hôm qua không thấy bà đâu, cả nhà bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Nhưng lúc đó mới chỉ là một đêm không về, báo án thì cũng hơi… làm quá lên. Rồi sáng nay ai cũng phải đi làm, bận quá không kịp nghĩ. Không ngờ đến tối về vẫn không thấy bà đâu, lúc này tôi mới nhận ra chuyện không ổn, lập tức đến báo cảnh sát.”

 

Phó Dịch Vinh nghe xong, vẻ mặt vẫn có chút dửng dưng. Trong lòng anh thấy chuyện này… chưa chắc đã nghiêm trọng.

 

Ở Cảng Thành, chuyện có người chạy đến sở cảnh sát báo người thân mất tích vốn chẳng hiếm. Nhiều khi chẳng qua là người nhà đi đâu mà không kịp báo tin, thông tin không thông suốt mà thôi.

 

Vài ngày trước cũng có người đến báo bạn gái mất tích, còn nghi là bị hại. Cảnh sát lập tức chạy đến nhà người đó, vừa đến nơi thì thấy cô bạn gái đang ngủ ngon lành trên giường. Hỏi ra mới biết: hôm trước cô ấy đi nhậu với bạn, say quá ngủ lại luôn, quên không nhắn tin.

 

Tất nhiên, cũng không thiếu những vụ mất tích thực sự. Sở cảnh sát hiện tại còn có hẳn một bộ phận chuyên xử lý các vụ án mất tích.

 

Phó Dịch Vinh giơ tay chỉ lên tầng lầu:

“Anh lên tầng làm thủ tục báo án đi, việc này không thuộc phạm vi quản lý của Tổ Trọng Án bọn tôi.”

 

Thái Dư Lâm vừa nghe câu đó, càng thêm hoảng hốt, gần như phát khóc:

“Các anh là Tổ Trọng Án đúng không? Làm ơn giúp tôi tìm mẹ tôi với! Mẹ tôi ở Cảng Thành không có họ hàng thân thích, thậm chí đến bạn bè cũng không có một ai. Hai ngày không về, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi! Ở nhà, ba tôi lo đến phát ốm, cả ngày ăn không vô ngủ không được, cứ tiếp tục thế này thì ông ấy sớm muộn gì cũng đổ bệnh mất!”

 

Vừa nói, ông ta khuỵu đầu gối xuống định quỳ, Hồ Trấn giật mình biến sắc, luống cuống tay chân vội vàng đỡ lại.

 

Chỗ này là ngay trước cửa đồn cảnh sát, thường xuyên có phóng viên lui tới săn tin. Nếu chẳng may bị chụp được cảnh người dân quỳ lạy, ngày mai trên mặt báo không khéo lại rầm rộ đưa tin rằng “cảnh sát ức h.i.ế.p người dân”, phiền phức lắm.

 

Hồ Trấn liếc nhìn quanh rồi quay sang cầu cứu Du Thất Nhân. Đúng lúc đó, Cố Ứng Châu và Lục Thính An từ trên tầng đi xuống, anh không chút do dự liền ném quả “khoai lang nóng bỏng tay” này sang.

 

“Sếp Cố, có người đến báo án.”

 

Phó Dịch Vinh cũng lười biếng thêm vào một câu:

“Vụ mất tích.”

 



 

Thái Dư Lâm sống ở Nguyên Lãng Tân Thôn, một khu dân cư không lớn, tổng cộng chưa đến trăm hộ dân.

Nam Cung Tư Uyển

 

Đừng nghe thấy chữ “thôn” mà lầm tưởng là vùng nghèo khó. Trên thực tế, ở đây muốn xây nhà một tầng thôi cũng đã mất cả trăm vạn. Người sống ở khu này phần lớn là cán bộ về hưu hoặc quản lý cấp cao các công ty, phần lớn đều theo đuổi cuộc sống yên tĩnh.

 

Nguyên Lãng Tân Thôn lại nằm cùng tuyến đường với nhà hàng Bạch Tân nơi tổ chức tiệc mừng phá án tối nay. Sau khi nghe Hồ Trấn tóm tắt sơ bộ tình hình gia đình Thái Dư Lâm, Cố Ứng Châu liền quyết định tiện đường đi qua xem thử.

 

Cố Ứng Châu trước tiên đồng ý đi xem, nhưng vẫn nhấn mạnh một câu:

“Chúng tôi chỉ đến nhà anh xem hiện trường. Nếu không tìm được manh mối gì thì anh vẫn phải đến tổ chuyên trách báo án chính thức để lập hồ sơ điều tra.”

 

Thái Dư Lâm khẩn thiết hỏi:

“Lập hồ sơ điều tra rồi… là có thể tìm được mẹ tôi đúng không?”

 

Cố Ứng Châu trả lời ngắn gọn, sắc bén:

“Đăng báo, lên truyền hình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Sau đó thì sao?”

 

Phó Dịch Vinh cười khẩy, giọng lười nhác:

“Sau đó thì chờ. Chờ người tốt bụng nào đó cung cấp manh mối, hoặc mẹ anh tự về.”

 

Theo kinh nghiệm của anh ta, quá trình chờ đợi đó chẳng dễ chịu chút nào. Những manh mối do người dân cung cấp, nếu thật sự chính xác thì còn đỡ. Ngặt nỗi nhiều khi chỉ là người tò mò ăn không ngồi rồi nói bậy nói bạ. Mà tệ nhất là khi manh mối dẫn đến một xác chết.

 

Thái Dư Lâm tuổi còn trẻ mà đã làm giám đốc công ty bách hóa, dĩ nhiên cũng không phải kẻ kém cỏi. Anh ta nhanh chóng nhận ra trong nhóm cảnh sát trước mặt, lời của Cố Ứng Châu là có trọng lượng nhất. Dù những người còn lại ít nói, nhưng mỗi khi Cố Ứng Châu ra quyết định, ánh mắt mọi người đều hướng về anh không ai phản đối.

 

Vì thế, Thái Dư Lâm không dám đưa ra thêm yêu cầu nào, chỉ im lặng đứng sang một bên.

 

Cố Ứng Châu móc chìa khóa xe trong túi quần, ném cho Hồ Trấn:

“Trấn ca, làm phiền anh lái xe cảnh sát chở anh ta, dẫn đường trước. Trên đường nhớ hỏi kỹ tình hình.”

 

Ánh mắt anh liếc qua đám người một lượt, cuối cùng dừng lại ở Lý Sùng Dương:

“Sùng Dương, cậu đi theo Trấn ca.”

 

Lý Sùng Dương dĩ nhiên là muốn được ngồi xe của tổ trưởng. Xe riêng của sếp Cố vừa nhanh vừa êm, ai chẳng thích. Nhưng anh cũng biết tính của tổ trưởng, xe đó không phải ai cũng ngồi lên được, chen vào chỉ tổ mang tiếng. Anh đành ngoan ngoãn lên xe cảnh sát cùng Hồ Trấn và Thái Dư Lâm.

 

Chiếc xe cảnh sát vừa rời khỏi đồn, Phó Dịch Vinh mới u oán lên tiếng:

“Sếp Cố à, từ khi nào mà điều tra vụ mất tích dân thường cũng thành việc của Tổ Trọng Án bọn mình vậy?”

 

Anh ta vừa nói vừa mở cửa xe ghế phụ, càm ràm không dứt:

“Cái gì cũng đổ lên đầu tụi mình, đám người ở các bộ phận khác chắc rảnh đến mức chơi Poker rồi!”

 

Cửa xe vừa bật mở, chân anh còn chưa kịp bước vào thì từ bên kia vang lên giọng trầm của Cố Ứng Châu:

 

“Phó Dịch Vinh.”

 

Phó Dịch Vinh giật nảy người, đứng nghiêm:

“Dạ có!”

 

Cứ tưởng mình sắp bị mắng vì càm ràm nhiều, ai ngờ Cố Ứng Châu chỉ thản nhiên lật chìa khóa trong tay, hất đầu về phía ghế sau:

“Ra sau ngồi.”

 

Phó Dịch Vinh ngơ ra:

“Tại sao?”

 

Trên đầu như mọc ra một dấu chấm hỏi to đùng. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy Lục Thính An với vẻ mặt dửng dưng đang đứng cạnh Cố Ứng Châu, anh hiểu ngay.

 

Bĩu môi một cái, Phó Dịch Vinh không cam lòng đóng sầm cửa ghế phụ, mở cửa ghế sau leo lên như người bị phụ tình.

 

Du Thất Nhân bước lên sau, vừa nhìn thấy tư thế tựa đầu dựa lưng của anh ta. Trông hệt như một người vợ chính thất vừa phát hiện “tiểu tam”, bị chồng tát một cái, rồi ngồi im lặng nuốt cục tức.

 

Du Thất Nhân bật cười thành tiếng:

“Chỗ ngồi nào chả như nhau, làm gì đến mức đó?”

 

Phó Dịch Vinh ngửa đầu 45 độ nhìn lên trời, buồn bực đáp:

“Perla, cô không hiểu đâu. Từ trước tới nay, ghế phụ xe này chỉ có tôi ngồi!”

 

Xe của Cố Ứng Châu là thứ không ai dám tự tiện lái, chỉ riêng chỗ ngồi cũng có “quy tắc ngầm” nhất định.

 

Anh với Cố Ứng Châu là họ hàng xa, lớn lên mặc chung quần đùi, tình cảm khắng khít. Trong tổ không ai giành ghế phụ với anh. Thế mà chỉ mới mấy hôm, đã có người ngoài chen ngang rồi?!

 

A Hải lần đầu ngồi xe của lãnh đạo, lại còn được ngồi gần “đệ nhất mỹ nhân” của sở cảnh sát, không khỏi lúng túng co rúm cả người. Mặt đỏ bừng, cậu nhỏ giọng giải thích:

“Lục thiếu không quen ngồi quá gần người khác…”

 

Phó Dịch Vinh khó chịu trừng mắt nhìn:

“Người gì mà lắm thói!”

 

A Hải bị quát một câu, co người ngồi sang bên cạnh.

 

Dù vậy, trong lòng cậu vẫn hơi bực bội, lầm bầm một câu trong bụng:

“Hừ, lắm tật thì sao? Cũng có người chiều đấy thôi.”