Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Chương 39



Nguyên Lãng Tân Thôn nằm ở vùng Tây Bắc của Cảng Thành, cách vài cây số bên ngoài thôn là bãi biển. Mảnh đất này vừa có núi vừa có biển, nghe đồn sắp có nhân vật lớn muốn mua lại để phát triển thành khu du lịch nổi tiếng.

 

Cố Ứng Châu đã để ý đến khu vực này từ mấy năm trước, khi còn chưa được thăng chức làm Tổ trưởng Tổ Trọng Án. Lúc đó, khu Nguyên Lãng liên tiếp xảy ra các vụ mất tích của những cô gái trẻ. Có người còn nặc danh tố cáo rằng từng thấy giao dịch ma túy diễn ra trong một nhà xưởng bỏ hoang gần đó.

 

Hồi ấy anh không có quyền can thiệp. Đến khi có chức có quyền muốn quay lại điều tra thì phát hiện những vụ án kia… chẳng hề được lưu vào hồ sơ. Tất cả thông tin tố cáo đều biến mất. Cấp trên lại kết luận rằng đó là tin báo sai, không có thật.

 

Chuyện cũ kéo dài không có lời giải, Cố Ứng Châu tuy không canh cánh trong lòng, nhưng vẫn luôn nghi ngờ.

 

Vậy nên khi nghe Thái Dư Lâm nói nhà mình ở Nguyên Lãng Tân Thôn, anh lập tức quyết định đích thân đến xem, dù người mất tích lần này là một cụ bà gần 60 tuổi, không giống với những vụ án năm xưa.

 

Xe chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến Nguyên Lãng Tân Thôn.

 

Nơi này có đồng ruộng, có đường lớn, hai bên là những ngôi nhà kiểu Tây hai tầng sắp xếp khá ngăn nắp. Nhà ở đã có hơn hai mươi năm tuổi đời, nhưng bù lại, không gian yên tĩnh, thoáng đãng. Người dân ở đây trông có vẻ thân thiện, lễ phép.

 

“Sếp, bên này!”

Thái Dư Lâm cùng nhóm của Hồ Trấn tới trước khoảng một phút. Anh đứng trước cửa nhà vẫy tay từ xa. Khi xe của Cố Ứng Châu dừng lại, anh nhanh chân bước tới mở cửa sau.

 

Không may lại mở đúng cửa chỗ Phó Dịch Vinh, người đang sa sầm mặt mày mà bước xuống, chẳng hề cảm kích.

 

Tình hình nhà họ Thái dường như đã được hàng xóm biết cả. Trong sân lúc này có vài bác gái đang tụ lại, vây quanh một người phụ nữ ngoài ba mươi đang ôm mặt khóc, ra sức an ủi.

 

Lục Thính An đứng ngoài sân, nghe loáng thoáng những câu chuyện:

 

“Đừng lo quá, mẹ cháu cũng chỉ là một bà già, có thể đi đâu được chứ? Biết đâu bận chuyện gì đó, không tiện báo. Ở đây có Bồ Tát, có thần linh phù hộ, chắc chắn không sao đâu.”

“Mà đúng là lạ, mẹ cháu chưa bao giờ đi xa, nhà ở Cảng Thành còn ai bà con không?”

 

Người phụ nữ kia trả lời gì đó, nhưng Lục Thính An không nghe rõ.

 

Cậu đứng yên quan sát toàn bộ sân nhỏ.

 

Sân không lớn, chừng chưa tới hai mươi mét vuông, nhưng mang đậm dấu vết cuộc sống sinh hoạt thường nhật.

 

Gần cổng có một bộ bàn đá và chiếc ghế gỗ dài, phía bên kia là hai khoảnh vườn nhỏ ngăn bằng hàng rào gỗ. Một bên trồng rau, bên kia là các loại hoa đủ màu sắc.

 

Ánh mắt Lục Thính An dừng lại thật lâu ở một bụi hoa tú cầu đang nở rộ.

 

Ánh hoàng hôn dịu nhẹ chiếu xuống khu vườn, khiến cả nơi này tràn đầy sức sống. Trên cánh hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt, ánh lên tia sáng nhẹ nhàng.

 

Thái Dư Lâm vừa đi ngang qua đúng lúc thấy ánh mắt cậu đang chăm chú, liền hỏi:

 

“Sếp, có vấn đề gì sao?”

 

Lục Thính An mặt không biểu cảm, chuyên nghiệp trả lời:

 

“Cửa chính còn nguyên, không có dấu hiệu bị phá. Cây cối trong vườn không bị dẫm đạp, loại trừ khả năng có người trèo tường. Hai ngày nay không có ai lạ vào nhà anh. Nhưng tôi có một câu hỏi hoa cỏ này ai chăm sóc?”

 

Thái Dư Lâm liếc mắt nhìn, đáp:

“Là cha tôi. Ông đã nghỉ hưu, rảnh rỗi thì thích trồng hoa chăm cây.”

 

Lục Thính An lại hỏi:

“Mẹ anh mất tích, ông thật sự rất lo lắng?”

 

Thái Dư Lâm cau mày:

“Sếp, câu này là ý gì? Bố mẹ tôi kết hôn 40 năm, tình cảm luôn tốt. Đây là lần đầu tiên mẹ tôi mất liên lạc suốt hai ngày, còn ai lo hơn ông ấy? Ông ấy ăn không nổi, bây giờ còn đang nằm trong phòng!”

 

Lục Thính An nhẹ gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi:

“Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ hỏi theo quy trình.”

 

Thái Dư Lâm hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi. Khi bóng lưng anh ta vừa khuất, nét mặt Lục Thính An cũng dần trở lại vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị.

 

Vườn hoa rõ ràng vừa được tưới nước không lâu. Những giọt nước trên cánh hoa còn chưa kịp khô.

 

Nếu là buổi sáng sớm, còn có thể giải thích là sương đêm. Nhưng vào tầm này, chỉ có thể là do người mới tưới.

 

Vợ mất tích hai ngày, chồng buồn đến mức ăn không nổi, nằm liệt trên giường… Vậy mà lại có thời gian và tâm trí để tưới hoa?

 

Nghe sao mà trái ngược.

 

Thái Dư Lâm dẫn Phó Dịch Vinh và Hồ Trấn vào trong nhà. Lục Thính An không theo, mà tiến tới bên bàn đá, nghe Cố Ứng Châu đang trò chuyện với hàng xóm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những người hàng xóm ban nãy còn lạc quan, giờ lại mang vẻ mặt lo lắng rõ rệt.

 

“Tuệ Quyên có phải thật sự đã gặp chuyện xấu rồi không? Tôi sống đến giờ, lần đầu tiên nghe thấy có người đang sống sờ sờ mà lại đột ngột biến mất. Tuệ Quyên là người thế nào, tôi rõ lắm. Bà ấy không đời nào bỏ nhà trốn đi đâu. Nhất định là bị kẻ xấu bắt đi rồi! Sở cảnh sát có thể cử người đến bảo vệ chúng tôi không? Nhà họ Thái xảy ra chuyện thế này, tôi đêm ngủ cũng không dám nhắm mắt nữa!”

 

Cố Ứng Châu trầm giọng:

“Đừng tự dọa mình.”

 

Lục Thính An không mấy để tâm, hờ hững tiếp lời:

“An tâm đi, Bồ Tát và đại tiên sẽ phù hộ các bác mà.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Các bác gái hàng xóm sửng sốt, xấu hổ xoa tay, câu đó rõ ràng chính là lời họ vừa dùng để an ủi Thái Bối Nhi. Giờ bị cảnh sát trẻ tuổi này lặp lại bằng giọng giễu cợt, ai cũng thấy ngượng ngùng.

 

Bọn họ chẳng buồn đáp lại Lục Thính An, coi như lời cậu rơi xuống đất chẳng ai nhặt. Nhưng cũng không ai tiếp tục ồn ào đòi được cảnh sát bảo vệ nữa, mà lần lượt trả lời các câu hỏi của Cố Ứng Châu:

 

“Chủ nhà là ông Thái Á Dân, người tốt thật sự đấy. Trước khi về hưu, ông ấy làm quản lý thư viện thị xã, có trình độ văn hóa, hay dạy mấy đứa nhỏ trong thôn đọc sách. Cháu trai nhà tôi hồi còn chưa chuyển lên nội thành, ngày nào cũng bám lấy bác Thái học này học kia, còn hay kể với chúng tôi là ‘ông Thái dạy cháu kiến thức mới đấy’.”

 

“Bác Thái là người ai trong thôn cũng công nhận là tử tế. Sống khiêm nhường, làm việc có trách nhiệm. Bao năm nay, hễ trong thôn có việc gì quan trọng, mọi người đều để bác ấy ra mặt giải quyết. Sếp, cậu hỏi gia đình họ có xích mích gì à? Trời đất ơi, nhà ấy hạnh phúc đến mức khiến biết bao người trong thôn phải ganh tị!”

 

Một bác gái khác đếm từng ngón tay, kể chi tiết:

 

“Ông ấy về hưu mà mỗi tháng cũng được hơn năm nghìn tệ, đủ lo cho cả nhà sống thoải mái. Con gái lớn làm giáo viên trung học ở Hoa Nhạc, công việc ổn định. Con trai út là giám đốc công ty bách hóa, còn trẻ mà tiền đồ sáng lạng. Cháu trai với cháu gái mấy năm nay đều do hai ông bà nuôi nấng. Cậu nói xem, đời người cầu gì? Không phải chính là con cái thành đạt, con cháu đầy đàn đó sao? Hai ông bà nhà họ Thái chính là hình mẫu mà bao nhiêu người ở Cảng Thành này mong được bằng.”

 

Cố Ứng Châu khẽ nhíu mày:

“Thái Á Dân và vợ có từng gây thù chuốc oán với ai không?”

 

“Ôi trời, thù hằn gì được chứ?” mấy người hàng xóm liên tục xua tay. “Nhà họ chưa từng to tiếng với ai. Lời nói nặng một chút cũng chẳng mấy khi nghe thấy.”

 

Cố Ứng Châu nghe từng lời khen của họ dành cho nhà họ Thái mà không những không thấy yên tâm, ngược lại trong lòng càng thêm nghi ngờ.

 

Sống ở nông thôn, tuy yên bình, nhưng cũng có một điểm đặc trưng, quan hệ trong làng xóm tuy khăng khít, nhưng dưới lớp hữu hảo bề ngoài lại ẩn chứa nhiều gút mắc ngấm ngầm. Người ta ở quê rất coi trọng thể diện. Có khi ngoài mặt thân thiết, sau lưng lại đ.â.m chọt nhau đủ điều.

 

Người như Thái Á Dân, được tất cả khen ngợi như thần thánh, thật sự là quá hiếm thấy. Cả gia đình ai cũng hoàn hảo, cảm xúc thì ổn định đến mức kỳ lạ.

 

Không hỏi thêm được gì, Cố Ứng Châu để những người không liên quan rời đi trước.

 

Mấy bà hàng xóm vẫn quyến luyến, vừa đi vừa không quên nhấn mạnh:

“Các cậu nhất định phải giúp tìm được Tuệ Quyên nhé!”

 

Chờ họ đi hết, sắc mặt Cố Ứng Châu mới dịu lại chút ít. Thấy nét mặt anh như vậy, Lục Thính An biết ngay anh có điều muốn hỏi. Nhưng chưa kịp mở lời, cậu đã nói trước:

 

“Tôi thấy Thái Á Dân rất khả nghi.”

 

Cố Ứng Châu nhướn mày, không nói gì, chỉ chậm bước lại như thể đang chăm chú lắng nghe.

 

Lục Thính An nói:

 

“Có những người, một khi ai ai cũng biết là người tốt, thì đó lại là người đáng sợ nhất.”

 

Cố Ứng Châu tiếp lời:

 

“Vì họ giỏi ngụy trang?”

 

Lục Thính An gật đầu.

 

Cố Ứng Châu lại hỏi:

 

“Nếu ông ta thật sự không mưu cầu tư lợi, toàn tâm toàn ý vì thôn dân Nguyên Lãng thì sao?”

 

Lục Thính An liếc anh một cái, giọng lưng chừng chẳng rõ là đùa hay thật:

 

“Vậy thì cứ để ông ta tiếp tục giữ hình tượng đó.”

 

Nhưng rồi cậu nói tiếp, giọng nghiêm lại:

“Con cái phản chiếu rõ nhất cha mẹ. Anh cũng từng tiếp xúc với Thái Dư Lâm rồi. Anh cảm thấy cậu ta và ông Thái có giống nhau không?”

 

Một giám đốc bách hóa chững chạc, khi tìm mẹ mà gấp đến mức quỳ ngay giữa sân sở cảnh sát giữa bao nhiêu người, có hợp lý không? Một người thật sự hoàn mỹ sẽ không làm ra hành động khiến bản thân mất thể diện, khiến người khác khó xử như thế.

 

Chưa kể vừa rồi, khi chỉ dùng thân phận cảnh sát thường để hỏi chuyện, Thái Dư Lâm đã tỏ ra vô cùng bất mãn, như thể bị xúc phạm nặng nề chỉ vì vài câu hỏi về cha mẹ mình. Điều đó không phù hợp với hình tượng một người có cha “chưa từng to tiếng với ai”.