Tiểu Thiếu Gia Muốn Làm Chính Cung

Chương 1



Hạng mục bơi lội 400 mét nữ của Hội thao trường, tôi dốc cạn chút sức lực cuối cùng lao đến đích, từ dưới nước ngóc đầu lên, hít hổn hển không khí trong lành.

Ánh mắt lại dán chặt vào màn hình lớn phía trên, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Màn hình hiển thị một loạt danh sách, tôi tìm kiếm tên mình trên đó.

"Hạng ba, Hạ Du, bốn phút mười tám giây."

Tôi thu tầm mắt lại, không tệ, thứ hạng này có lẽ có thể đại diện cho đội tuyển bơi lội của trường tham gia giải cấp tỉnh.

Hai cánh tay chống vào thành bể bơi, đè mạnh xuống để trèo lên.

Không khí lướt qua làn da cơ thể, khoảnh khắc nước bốc hơi khiến tôi hơi lạnh.

Xung quanh khán đài vang lên tiếng huýt sáo trêu ghẹo của các nam sinh, tôi không để ý, dù sao cũng đã quen rồi.

Ai bảo có n.g.ự.c nở eo thon, da trắng dáng đẹp chân dài chứ.

Giây tiếp theo, cơ thể tôi được quấn bởi chiếc khăn dày ấm áp.

Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện Thịnh Bạch đã xuất hiện bên cạnh tôi không biết từ khi nào.

Sau khi khoác khăn cho tôi, cậu ấy còn dùng đầu ngón tay tỉ mỉ lau đi những giọt nước đọng nơi khóe mắt tôi.

"Sao anh lại đến đây? Hôm nay chẳng phải có trận đấu mô hình sao?"

Khóe môi Thịnh Bạch treo lên nụ cười nhẹ nhàng, "Ừm, kết thúc sớm rồi. Trận đấu của bạn gái sao anh có thể vắng mặt được chứ?"

Tôi cười với anh ấy.

Thịnh Bạch là bạn trai tôi quen khi học đại học, thuộc kiểu người tình trong mộng của công chúng, cao hơn tôi gần nửa cái đầu, khí chất ôn hòa, thành tích cũng rất xuất sắc.

Chúng tôi được coi là một trong những cặp đôi nổi tiếng ở trường.

Quả nhiên, khán giả xung quanh thấy chúng tôi cười nói thân mật, phát ra tiếng xì xào bình phẩm.

Bỗng nhiên, tôi cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình.

Tôi ngẩng đầu, theo giác quan thứ sáu tìm kiếm trong đám đông ánh mắt khiến tôi đứng ngồi không yên.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt cậu ấy, nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt tối tăm khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tựa như một con chim ưng đang rình mồi, nhưng cũng như một con thú nhỏ bị thương.

Tim tôi đập mạnh một cái, sao cậu ấy lại ở đây?

Kể từ sau chuyện lần trước, tiểu thiếu gia đã trốn tôi một thời gian dài rồi.

Khóe miệng tôi đang cong lên lập tức sụp xuống, nét mặt phức tạp nhìn cậu ấy, hơi hé miệng.

Thịnh Bạch cũng chú ý đến tầm mắt của tôi, quay người lại, ngạc nhiên nhìn về phía sau.

Tiểu thiếu gia giận dữ trừng mắt nhìn chúng tôi một cái, ai oán như sắp khóc, nghiến răng bỏ đi, bóng lưng cố chấp.

Tạ Dự Sâm là con trai của ông chủ bố tôi, bố tôi là tài xế ở nhà ông ấy.

Thật ra chúng tôi chỉ gặp nhau mấy lần, tôi và mẹ có một căn hộ nhỏ ở nơi khác.

Chủ yếu là thỉnh thoảng đi đưa cơm cho bố thì có gặp, nhưng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng trước hôm nay, cậu ấy từng đến trường tìm tôi một lần.

Thiên Thanh

Lúc đó tôi vừa lên năm hai đại học chưa được bao lâu, đội tuyển bơi lội của trường mỗi cuối năm đều tổ chức một đợt tuyển chọn loại bỏ, nhằm thu hút nhân tài mới.

Tôi mới vào chưa đầy một năm đã phải đối mặt với nguy cơ bị loại vì sức yếu tuổi già.

Thế nên khoảng thời gian đó, tôi luyện tập đặc biệt muộn.

Sau khi lên khỏi nước, tôi vừa dùng khăn lau người, vừa kiểm tra điện thoại, để tránh bỏ lỡ tin tức gì.

Chuông điện thoại reo đúng lúc này.

Không hiển thị tên người gọi đến, nhưng tôi theo thói quen mà bắt máy.

"Chị".

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng chị rụt rè, ngập ngừng.

Tôi phì cười, chẳng lẽ bố mẹ tôi lại lén lút đẻ cho tôi một cậu em trai trong năm qua?

Nhưng giọng nói nghe cũng khá hay, cảm giác như nước chảy róc rách.

Tôi nén cười, nhưng vẫn cất tiếng lịch sự xen lẫn chút bông đùa "Bé trai, em có gọi nhầm số không vậy?"

Người bên kia rõ ràng sững sờ, không biết là vì giọng điệu trêu chọc của tôi, hay vì câu "bé trai" mà tôi tùy tiện nói ra.