Giọng cậu ấy dường như hạ thấp xuống, trả lời tôi: "Không gọi nhầm, em là... Tạ Dự Sâm."
Nụ cười của tôi lập tức như cát trong đồng hồ, không thể nắm giữ được, tim đột nhiên đập nhanh.
Cái tên này sao có thể không biết.
Con trai của ông chủ bố tôi, tức là con trai của người về cơ bản có thể xem là nuôi sống tôi, cho nên cậu ấy nói về một phương diện nào đó cũng có thể được coi là em trai tôi!
Huống hồ, trên bàn ăn không biết đã nghe bố tôi lẩm bẩm bao nhiêu lần, nói cậu ấy ưu tú đến mức nào, đã đạt được vô số giải thưởng.
Tôi hơi ngượng ngùng, sao cậu ấy lại liên lạc với tôi.
"...Là em à."
Tôi khô khan trả lời.
Cậu ấy dường như thở phào nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia.
Như một làn gió nhẹ nhàng lướt qua. Vì trong phòng bơi rất yên tĩnh, bên cậu ấy cũng không có một tiếng động nhỏ.
Thế nên tiếng thở đó rất dễ bị tôi nghe thấy.
Cậu ấy im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Em đang ở trường chị…, hình như em bị lạc rồi."
Khi cậu ấy nói câu này, giọng điệu có phần bất lực, như thể không muốn thừa nhận mình lại không tìm được phương hướng trong trường.
Tôi phì cười thành tiếng.
Uổng công bố tôi cứ khen cậu ấy như một bông hoa, thì ra thiên tài nhỏ cũng có ngày mù phương hướng!
Sắc mặt người ở đầu dây bên kia có lẽ càng đen hơn, giận dỗi nói: "Thôi được rồi, không cần chị giúp, em tự mình có thể tìm thấy cổng lớn."
Nói rồi làm như sắp cúp điện thoại.
"Ấy ấy ấy, tôi không có ý chế giễu em, tôi thấy em như vậy rất đáng yêu mà." Tôi trịnh trọng đảm bảo với cậu ấy.
Chủ yếu là địa thế trường chúng tôi khá phức tạp, nếu tiểu thiếu gia đi lung tung thì không cẩn thận ngã xuống chỗ nào đó mất.
Sau này nếu gia đình cậu ấy phát hiện tiểu thiếu gia đã cầu cứu tôi, thì cần câu cơm của bố tôi coi như chấm hết.
Người bên kia nghe vậy, ho khan hai tiếng mất tự nhiên.
Tôi nhanh chóng lau khô tóc, dặn dò: "Em ở đâu? Mô tả cho tôi môi trường xung quanh, đứng yên đừng cử động, tôi sẽ đến tìm em."
Suốt đường đi cuộc gọi không bị ngắt, tôi nghe giọng cậu ấy mang đầy vẻ non nớt, tự nhiên đi xuyên qua khuôn viên trường tối đen.
Để giữ thể diện cho cậu ấy, tôi nén không cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ tôi tin khả năng diễn đạt bằng văn tự của cậu ấy rất tốt, bởi vì cách cậu ấy mô tả cảnh vật xung quanh lại còn có cả biện pháp tu từ.
Đánh thức ký ức đã c.h.ế.t hai năm của tôi.
Dựa theo mô tả của tiểu thiếu gia, tôi nhanh chóng tìm được vị trí của cậu ấy.
Lúc đó, cậu ấy đang đứng bên một ao nước ở sau núi giả của trường, dáng vẻ có phần nhãn nhã, tựa vào cây ngô đồng xanh tươi phía sau, vóc dáng cao ráo thanh mảnh.
Đêm thu xung quanh rất tối, nhưng cậu ấy lại trắng đến mức khiến người ta rất dễ nhận ra.
Khi thấy tôi, cậu ấy vội vàng đứng thẳng người.
Tôi chạy nhanh đến, khi dừng lại trước mặt cậu ấy thì hơi thở vẫn còn hỗn loạn.
Cánh tay chống vào đầu gối thở hổn hển, bơi lội đã tiêu hao rất nhiều thể lực của tôi, cú chạy vội vã này khiến tôi mềm nhũn cả chân.
Tiểu thiếu gia nhìn chăm chú vào áo khoác của tôi, dường như cảm nhận được hơi nước, nhíu mày hỏi: "Chị từ đâu đến đây?"
Tôi miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy "Phòng bơi chứ đâu."
"Muộn thế này còn tập luyện..." Giọng cậu ấy hơi bất mãn.
Trong lòng tôi thầm cười, vừa nãy lúc gọi điện thoại còn một tiếng chị, hai tiếng chị.
Bây giờ có lẽ cảm thấy mình an toàn rồi, lại còn giọng điệu già dặn mà dạy dỗ tôi.
Tôi đứng thẳng người, cố gắng nâng cao khí thế, liếc cậu ấy một cái, đùa cợt nói: "Vậy còn em, học sinh cấp ba buổi tối còn ra ngoài đi lung tung, không học bài sao?"
Trong mắt cậu ấy bỗng nhiên sáng quắc lên, toát ra niềm vui khó mà che giấu.
"Sao chị biết... em học cấp ba?"
Tôi nhìn cậu ấy đầy ẩn ý, "Ha, tôi thậm chí còn biết em mấy tuổi đái dầm đấy."
Nhờ ông bố thích hóng chuyện của tôi.
Má cậu ấy ửng hồng, nhưng dường như niềm vui còn lớn hơn, ngón tay buông thõng bên hông khẽ xoa nhẹ, dường như đang kìm nén sự kích động nào đó.
"Buổi tối em mà chạy lung tung cẩn thận tôi mách bố mẹ em, cắt tiền tiêu vặt của em!" Tôi cáo giả oai hùm dọa cậu ấy.
Không ngờ cậu ấy chỉ ngẩn người một chút, rồi khẽ cười, "Em không sợ."
Cũng ra gì đó. Trong lòng tôi đang cười, nhưng mặt vẫn trêu chọc cậu ấy.
Tôi chỉ vào hồ nước bên cạnh cậu ấy, lạnh mặt tiếp tục dọa: "Thế còn cái này, cái này em có sợ không, xung quanh không có ai đâu, cẩn thận tôi đẩy em xuống đấy."
Thiên Thanh
Biểu cảm thoải mái của cậu ấy quả nhiên trở nên nghiêm trọng, im lặng một lúc lâu, sau đó nghiêm túc nhìn tôi một cái, rồi dứt khoát lắc đầu.
"Cái này em cũng không sợ, bởi vì em biết... chị nhất định sẽ cứu em."