Tiểu Thiếu Gia Muốn Làm Chính Cung

Chương 4



Cậu ấy đến trường tìm tôi là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt kể từ sau hôm đó, đã hơn một năm rồi.

Những ký ức chôn sâu trong tâm trí bị tôi lục tung lên, gương mặt hiếm khi ửng hồng vì ngượng.

Thấy tôi suy nghĩ khó khăn đến vậy, ánh mắt của tiểu thiếu gia trầm xuống.

Cậu ấy mím môi hỏi: "Sau hôm đó, tại sao chị không bao giờ đến nhà em nữa?"

Chẳng lẽ tôi còn nên xuất hiện ư?

Chẳng phải cậu ấy không muốn gặp lại tôi, người đã "lợi dụng" cậu ấy sao?

Chẳng lẽ tôi đã hiểu lầm bấy lâu, cậu ấy thực ra là muốn đền đáp hậu hĩnh cho tôi?

Vậy thì chuyến thăm đột ngột của cậu ấy hôm nay có thể có manh mối để tìm hiểu.

Thiên Thanh

Lưng tôi lập tức cứng đờ, khóe miệng cong lên, cười mang theo ý đồ xấu: "Vậy... em trai lần này đến là đặc biệt tìm tôi để báo ân sao?"

Dưới ánh trăng, vành tai cậu ấy ửng hồng nhạt.

Tôi vô tình nhìn thấy, trong lòng rung chuyển dữ dội, không phải chứ, không phải tôi nói trúng rồi chứ?

Nhưng nhìn vẻ mặt cậu ấy, sao tôi lại thấy món quà cảm ơn sẽ không tầm thường chút nào nhỉ?

Tiểu thiếu gia từ nhỏ cũng đã trải qua nhiều sóng gió rồi, chắc chắn sẽ không như mấy kẻ mù quáng vì tình yêu trong phim truyền hình, chắc chắn là do đầu óc  tôi có vấn đề rồi.

Tôi mong đợi nhìn cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể nói ra một vài phần thưởng vật chất khiến tôi rung động.

Nhưng không ngờ, tiểu thiếu gia hơi bất an xoa xoa ngón tay, thậm chí cả khóe mắt cũng hơi ửng đỏ.

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm môi cậu ấy, đến hơi thở cũng ngừng lại.

"Ừm."

Dưới ánh trăng như nước, giọng nói của cậu ấy cũng mang theo vẻ dịu dàng.

"Em muốn lấy thân báo đáp được không?"

Cái gì?!

Tôi đứng sững tại chỗ, nhưng không thể phủ nhận, nhịp tim đột nhiên mất trật tự, đập loạn xạ mấy cái.

"Em… em nói gì?" Tôi lắp bắp nhìn cậu ấy, thậm chí nói năng cũng không lưu loát được nữa.

Không ngờ Tạ Dự Sâm đột nhiên bước về phía trước mấy bước.

Lúc này tôi mới nhận ra cậu ấy lại cao hơn tôi nửa cái đầu.

Khi bóng tối bao trùm xuống, tim tôi ngừng đập.

"Chị… chị đã cướp mất nụ hôn đầu của em, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm với em sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, trong mắt long lanh sáng ngời, âm cuối hơi kéo dài, nghe có vẻ như đang trêu chọc.

Quả nhiên, quả nhiên là đến tìm tôi tính sổ rồi.

Tôi sợ hãi vội vàng lùi lại một bước, chính nghĩa nói: "Lúc đó rõ ràng là tôi đang cứu em, làm sao mà để ý được đó có phải nụ hôn đầu của em hay không."

Cậu ấy không chớp mắt nhìn tôi, một lát sau khẽ "ồ" một tiếng.

Tạ Dự Sâm khẽ cười, "Nếu không có chị, em có thể đã không sống đến ngày hôm nay, vậy nên... em muốn báo đáp ơn cứu mạng của chị, được không?"

Đêm đó kết thúc như thế nào tôi đã không còn nhớ rõ.

Chỉ nhớ rằng sau khi đưa cậu ấy ra khỏi cổng trường, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi khi rời đi.

Ánh mắt tối tăm khó hiểu tràn đầy sự không cam lòng và cố chấp.

À, lúc đó tôi hình như đã nói với cậu ấy rằng, nhóc con phải học hành chăm chỉ, chị đã có bạn trai rồi, đừng có mà tính toán lung tung.

Kết thúc buổi thi bơi hôm nay, huấn luyện viên hiếm hoi cho chúng tôi nghỉ một ngày.

Thịnh Bạch hẹn tôi đi ăn tối, nói muốn giúp tôi ăn mừng, tôi từ chối.

So với hoạt động tội lỗi khiến tôi tăng cân này, tôi thà ngâm mình trong phòng bơi để luyện tập thêm.

Bơi lội là môn tôi thích từ nhỏ, tiếc là thích không có nghĩa là có năng khiếu.

Dù tôi có luyện tập cố gắng đến mấy.

Cũng không bằng những người thực sự có năng khiếu.

Giống như lần này, vào được giải tỉnh thì sao chứ.

Tôi sợ vẫn sẽ như vô số lần trước, vuột mất huy chương.

Cho đến khi cạn kiệt chút sức lực cuối cùng trong nước, tôi kiệt sức nổi trên mặt nước.

Mãi một lúc sau mới bò ra khỏi đó.

Tôi nhặt chiếc khăn tắm bên bể, vừa lau người vừa đi về phía phòng thay đồ.

"Chị."

Phía sau chợt vang lên giọng nói của thiếu niên.

Bước chân tôi khựng lại, sao cậu ấy lại ở đây?

Tôi nghi ngờ quay đầu lại, thấy cậu ấy đang đứng bên bể bơi, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm tôi.

"Sao em lại ở đây?"

Tạ Dự Sâm bước đến trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay tôi, "Hôm nay người đó là ai?"