Tiểu Thiếu Gia Muốn Làm Chính Cung

Chương 3



Nhớ hồi mới tốt nghiệp cấp ba, tôi đi chơi điên cuồng một thời gian dài.

Khi về, tôi mua một đống đồ lặt vặt địa phương về cho bố mẹ.

Bố tôi lúc đó đang ở nhà Tạ Dự Sâm.

Lúc hạ cánh trời đã tối, nhưng tâm trạng thật sự bồn chồn phấn khích, đêm đó nhân lúc trời tối đã mang quà đến chỗ bố tôi.

Ngôi nhà của nhà họ Tạ lớn đến mức có thể sánh ngang với một trang viên.

Tôi không làm phiền chú bảo vệ ở cổng sắp xếp xe cho tôi, đã mười một giờ rồi, không cần vì sự bốc đồng nhất thời của tôi mà làm phiền người khác.

Nhưng tâm trạng tôi phơi phới, tung tăng đi một mạch mà không hề cảm thấy đường xa.

Đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng đập nước.

Tôi đã học bơi từ nhỏ, cực kỳ quen thuộc với âm thanh này.

Đây là tiếng đập nước của người đuối nước.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tôi theo tiếng động nhanh chóng mò mẫm đến.

Dưới ánh trăng, mặt nước lấp lánh, theo động tác loạn xạ của người kia mà vỡ thành những tia sáng.

Chỉ thấy thể lực cậu ấy dần dần kiệt sức, cơ thể bắt đầu chìm xuống.

Lòng tôi thắt lại, quẳng đồ vật đang ôm vào bãi cỏ rồi nhảy xuống nước, nhanh chóng bơi về phía cậu ấy.

Hai cánh tay vòng quanh eo cậu ấy, eo rất nhỏ, nhưng đường nét lại rất săn chắc.

Tôi kéo cậu ấy bơi về phía bờ hồ, dù sờ vào người rất gầy, nhưng có lẽ vì thân hình cao ráo, kéo cậu ấy tốn không ít sức lực của tôi.

Tôi thở hổn hển đặt cậu ấy nằm ngửa trên bãi cỏ mềm mại.

Người đuối nước hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã mất ý thức.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu niên trắng đến kinh ngạc, ngay cả môi cũng nhợt nhạt.

Tôi run rẩy đưa tay ra kiểm tra hơi thở của cậu ấy, đã trở nên rất yếu ớt.

Tôi lập tức hoảng loạn, trong lòng không ngừng tự nhủ, Hạ Du bình tĩnh lại, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu cậu ấy!

Tôi làm hô hấp nhân tạo cho cậu ấy theo phương pháp trong trí nhớ, cố gắng ấn nước tích tụ trong lồng n.g.ự.c của cậu ấy ra.

Ngực thiếu niên mỏng manh, tôi không dám dùng quá nhiều sức.

Ánh mắt rơi vào môi cậu ấy đang ướt át.

Tôi chỉ do dự một lát có nên lấy đi sự trong trắng của thiếu niên hay không, giây sau liền nghĩa vô phản cố bóp mũi cậu ấy, cúi người lại gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không có mùi tanh của hồ nước, hơi thở của thiếu niên ngược lại thơm một mùi chanh tươi mát.

Tôi sững sờ, trong lòng thầm mắng chính mình.

Đến lúc này rồi mà còn nghĩ linh tinh, cô đơn đến phát điên rồi sao!

Tôi bỏ hết tạp niệm, chuyên tâm làm hô hấp nhân tạo cho cậu ấy. Nhưng lại ngày càng lo lắng.

Một ý nghĩ đáng sợ tự nhiên hiện ra trong đầu, nếu tôi không cứu được cậu ấy thì sao?

Sao cậu ấy còn chưa tỉnh vậy!

Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, mong cậu ấy mau tỉnh lại.

Đột nhiên, thiếu niên nghiêng đầu ọc ra từng ngụm nước sông, ho mạnh.

Tôi vội vàng đỡ cậu ấy ngồi dậy, lòng bàn tay vuốt lưng cậu ấy giúp cậu ấy thông suốt hơi thở.

Thiếu niên nhíu chặt mày, vẻ mặt đau khổ, toàn thân vẫn còn khẽ run rẩy, đáng yêu vô cùng, trông y như một con mèo con ướt sũng sau khi bị ngã xuống nước.

Tôi do dự, cánh tay lặng lẽ siết chặt cậu ấy.

Không còn cách nào khác, tôi cũng ướt sũng rồi, chỉ có thể như vậy để cho cậu ấy chút ấm áp và an ủi.

Sau đó, tôi còn chưa kịp hỏi cách liên lạc với người nhà cậu ấy, đã bị tiếng gọi vang lên tứ phía cắt ngang.

Thì ra, đây chính là tiểu thiếu gia.

Tôi mãi sau mới nhận ra chuyện này, cánh tay đang ôm cậu ấy lặng lẽ thu về.

Chẳng bao lâu, nhóm người đó đã tìm đến.

Tôi rất biết điều nhường chỗ, phất tay với quản gia định rời đi.

Thiên Thanh

Lúc rời đi, không quên cúi người nhặt lại đồ vật quý giá bị tôi vứt bỏ.

Vô tình lại bốn mắt chạm nhau với tiểu thiếu gia.

Không biết có phải do màn đêm tạo ảnh hưởng hay không.

Tôi cảm thấy ánh mắt của cậu ấy hơi phức tạp, nhìn tôi sâu sắc, mang theo sự đánh giá và tìm tòi.

Tôi vội vàng thu tầm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ đây không phải là ánh mắt dành cho ân nhân cứu mạng.

Rồi lại chợt hiểu ra, chẳng lẽ cậu ấy nhận ra tôi vừa lợi dụng cậu ấy sao?!

Thế nên cảm thấy khó chịu?

Tôi bĩu môi, nếu cậu ấy cứ cố chấp nghĩ vậy, thì tôi cũng không còn cách nào.

Nhưng dù nghĩ vậy, để tránh sau này gặp tiểu thiếu gia bị xấu hổ, tôi không bao giờ chủ động đến Tạ gia tìm bố tôi nữa.