Tiểu Thiếu Gia Muốn Làm Chính Cung

Chương 6



Ra khỏi phòng bơi, gió đêm thổi tới thật sự rất lạnh. Tôi bất giác rụt người lại.

Áo khoác đột nhiên được khoác lên vai.

"Tạ Dự Sâm, tôi không phải đã nói tôi có bạn trai rồi sao..."

Tôi run rẩy bờ vai, trong lòng vô cùng bất lực.

Vừa quay đầu lại thì thấy Thịnh Bạch đang mơ hồ nhìn tôi.

Xong rồi, tôi ngượng ngùng nhe răng cười, "Xin lỗi nhé, nhận nhầm người rồi."

"Không sao." Anh ấy cười với tôi, hiền hòa như làn gió mùa xuân.

Quả thật, Thịnh Bạch, người bạn trai này rất tận tâm và chu đáo.

Anh ấy biết tôi thường tự mình luyện tập rất muộn, đa số trường hợp đều đến đón tôi về ký túc xá.

Chúng tôi im lặng sóng bước trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường.

Anh ấy đột nhiên mở lời hỏi: "Tạ Dự Sâm là... chàng trai hôm nay sao?"

Tôi mím môi, gật đầu không nói gì.

Thịnh Bạch hiểu rõ, "Là người quen từ trước sao? Anh thấy cậu ấy dường như có tình cảm khác với em."

"Trẻ con mà, nghĩ gì làm nấy, không thật lòng đâu." Tôi giả vờ thoải mái nói.

Người có gia thế như cậu ấy, có lẽ chỉ day dứt về việc tôi đã cướp nụ hôn đầu thôi, làm sao có thể thật lòng thích tôi chứ?

Thịnh Bạch học thêm ngành tâm lý học, rất nhiều lúc cảm xúc của tôi không thể trốn tránh trước mặt anh ấy. Anh ấy cũng sẽ tư vấn tâm lý sau trận đấu cho tôi.

Tôi ảo tưởng có thể trốn tránh sự khám phá của anh ấy.

Anh ấy nhìn ra sự né tránh trong mắt tôi, thở dài, "Mặc dù với thân phận của anh không nên nói những lời như vậy, nhưng... Hạ Du, em xứng đáng với sự yêu thích của bất kỳ ai, không cần thiết phải phủ nhận tình cảm của người khác và sức hút của chính mình".

Thấy chưa, cứ như vậy đấy, anh ấy luôn có thể nhìn ra sự tự ti trong tâm hồn tôi.

Nhưng tôi sẽ không thừa nhận, tôi đi nhanh đến trước mặt anh ấy, lùi bước đi.

Thịnh Bạch giật mình, theo bản năng đưa tay ra đỡ tôi.

Tôi vẫy tay ra hiệu không sao, tinh ranh nhìn chằm chằm anh ấy, "Nghe ý anh... là muốn em cắm sừng anh sao?"

Anh ấy sững người, rồi không tự nhiên ho mấy tiếng, "Anh không có."

Thịnh Bạch hiếm khi ngại ngùng, thỉnh thoảng tôi lại thích trêu chọc anh ấy.

Tôi đưa tay vỗ vai anh ấy, "Yên tâm đi, em sẽ không để anh đội sừng đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh đèn ven đường hơi mờ ảo, khoảnh khắc đó, tôi dường như nhìn thấy tình cảm sâu nặng trong mắt anh ấy.

Thiên Thanh

Bên cạnh khu rừng đột nhiên phát ra tiếng động, tôi ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện vừa nãy dường như có một bóng người hoảng hốt chạy trốn từ đó.

Cao ráo gầy gò, trông khá giống Tạ Dự Sâm.

Chẳng lẽ bị cậu ấy nghe thấy rồi sao?

Tôi thất thần, thôi kệ đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu ấy.

Suốt quãng đường tôi hơi ủ rũ, cảm thấy hơi khó thở.

Chắc là vừa nãy tập luyện hơi kiệt sức, tôi tự nhủ với mình như vậy.

Đến dưới ký túc xá, tôi nói tạm biệt định lên lầu, nhưng tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy.

Thịnh Bạch kéo tôi vào lòng, ánh mắt chan chứa tình cảm mà tôi chưa từng thấy.

"Hạ Du." Anh ấy khẽ gọi tên tôi, trong đêm tối giọng nói mờ ảo quyến luyến.

Tôi ngây người nhìn chằm chằm, chỉ thấy khóe mắt anh ấy không ngừng phóng đại, bóng tối bao trùm xuống.

Khi môi sắp chạm vào, tôi bất giác nghiêng đầu né tránh.

Không còn cách nào, tim không động lòng, cơ thể sẽ tự làm thay bạn.

Anh ấy sững người, môi lơ lửng bên má tôi, cười chua xót một tiếng.

"Em rốt cuộc vẫn không yêu anh."

Thịnh Bạch giơ tay vuốt những sợi tóc con trước tai tôi, giọng nói toát ra vẻ phiền muộn, "Hạ Du, anh hình như không thể kiểm soát được mình, động lòng trước rồi. Rõ ràng ban đầu chúng ta đã nói rõ, chỉ tập làm người yêu..."

Hồi mới vào năm nhất đại học, tôi đến hội sinh viên nộp báo cáo, đúng lúc gặp Thịnh Bạch đang trực ban.

Lúc đó, anh ấy đang bị một cô gái tỏ tình.

Sự xuất hiện của tôi đã cắt ngang tất cả, gián tiếp giải cứu sự ngượng ngùng của anh ấy.

Dần dà, chúng tôi trở thành bạn bè.

Tôi nhanh chóng vào đội tuyển của trường, tiếc là vì vẻ ngoài và vóc dáng này luôn phải chịu một số sự quấy rối khó hiểu.

Thế là chúng tôi ăn ý hợp tác, dùng nhau để loại bỏ những rắc rối không cần thiết.

Thế nhưng bây giờ, giả vờ làm người yêu lâu rồi, không thể tránh khỏi nảy sinh chút tình cảm thật.

Sự mất kiểm soát của anh ấy chỉ kéo dài một lát, chỉ trong chốc lát đã đứng thẳng người, lùi lại một khoảng cách, giọng điệu trịnh trọng,

"Hạ Du, nếu sau này em có người mình thích, anh sẽ rút lui, nhưng bây giờ, anh muốn chính thức bắt đầu theo đuổi em."