Tôi ôm đầu phát điên trong phòng tắm ký túc xá.
Gần đây là chuyện gì thế này, cứ hết chuyện này đến chuyện khác không đúng.
Tôi còn phải tham gia giải tỉnh nữa, không phải bọn họ là đối thủ thuê đến để phá hoại tâm lý của tôi đó chứ?
Không được không được, tuyệt đối không thể bị những mỹ sắc này làm cho mê hoặc!
Tôi lắc đầu, quấn khăn khô tóc rồi về ký túc xá.
Bạn cùng phòng vội vàng bưng điện thoại của tôi đến, nói chuông reo mấy lần liền, đều là cùng một số, sợ có việc gấp.
Tôi nhận lấy cúi đầu nhìn, mặt lập tức tối sầm đi phân nửa.
Đã giờ này rồi, tổ tông bé nhỏ của tôi gọi điện làm gì chứ.
Cằn nhằn thì cằn nhằn, tôi vẫn bắt máy.
Đầu dây bên kia mãi không nói gì, tôi "alo" mấy tiếng mà vẫn không có ai nói, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề.
Tôi nhìn màn hình mấy lần, vừa định cúp máy, thì bên trong truyền ra tiếng người.
"Cô Hạ phải không? Ở đây có một quý ông say rượu tại quán bar của chúng tôi, xin hỏi cô có tiện đến đón anh ấy không?"
Tôi bất giác nhíu mày, tiểu thiếu gia giờ hư hỏng đến mức này rồi sao?
"Tôi bên này không tiện lắm, cô xem trong điện thoại anh ấy còn có liên lạc nào khác không."
Nhân viên phục vụ bên kia cầm điện thoại ấp úng, "...ờ, vậy được rồi, tôi sẽ..."
"Chị..."
Điện thoại dường như bị cậu ấy giật lấy, giọng nói say rượu lề mề gọi một tiếng chị, ai oán khẩn thiết.
Tôi bị cái giọng điệu đó kích thích mà run người.
"Tạ Dự Sâm, gọi điện cho bạn cùng lớp đón em về trường, nghe rõ chưa?" Tôi dặn dò cậu ấy.
Cậu ấy hoàn toàn như không nghe thấy, lẩm bẩm không dứt, "Chị ơi, em khó chịu quá... đến đón em đi, chị... không có bạn cùng lớp..."
Đến cuối cùng giọng cậu ấy càng ngày càng yếu ớt, say đến nỗi như muốn ngất xỉu, thật đáng thương.
Tôi thật sự hết cách với cậu ấy, về ký túc xá khoác vội chiếc áo khoác rồi chạy ra khỏi trường.
Vừa xuống taxi đã thấy một bóng người đang ngồi xổm trên bậc thang trước cửa quán bar, ôm chân, co ro thành một cục.
Thiên Thanh
Nhóc con.
Tôi siết chặt quần áo trên người bước nhanh đến, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ấy.
"Tạ Dự Sâm?"
Gọi liên tục mấy tiếng, cậu ấy mới nâng đầu từ khuỷu tay lên, mơ mơ màng màng nhìn tôi.
Đầu tiên là ngẩn người, sau đó đột nhiên khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười vô hại với tôi, "Chị."
Không tệ, vẫn còn nhận ra người.
Tôi vừa định kéo cậu ấy lên taxi, thì cả người tôi bị cậu ấy kéo về phía trước.
Hai người cùng ngã ra đường, tôi đè lên người cậu ấy.
Cánh tay Tạ Dự Sâm ôm lấy eo tôi, đầu cứ dúi vào cổ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mái tóc đen mềm mại cọ vào cổ tôi, ngứa không chịu nổi.
"Tạ Dự Sâm, đừng có giở trò lưu manh giữa đường." Tôi vội vàng gạt tay cậu ấy đang kẹp chặt eo tôi.
Cậu ấy siết chặt tôi hơn, làm nũng lẩm bẩm bên tai tôi, "Chị ơi em lạnh."
Tôi giật mình vì nhiệt độ lạnh buốt trên lòng bàn tay cậu ấy, gần cuối năm rồi, buổi tối đúng là rất lạnh.
Thôi vậy, tôi không gạt cậu ấy nữa.
"Vậy mau đứng dậy đi! Trường em ở đâu, tôi đưa em về."
Hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào da thịt, tôi chỉ cảm thấy vành tai mình sắp đỏ bừng lên rồi.
"Trường... gì... không nhớ rõ." Cậu ấy không nói được lời nào, say đến mất phương hướng.
Tôi thật sự bái phục, tôi vất vả kéo cậu ấy lên taxi, đặt cậu ấy ổn định rồi đi tìm điện thoại trên người cậu ấy.
Camera đối diện mặt cậu ấy lung lay mãi mà không mở khóa được.
Tôi lại đi nắm tay cậu ấy.
Đầu ngón tay vô tình lướt qua lòng bàn tay cậu ấy, Tạ Dự Sâm khẽ cười, mềm oặt như không có xương đổ lên đùi tôi.
Tư thế này tiện cho tôi thử vân tay từng ngón một, dù sao cũng có lớp áo khoác bông dày ngăn cách, tôi không để ý đến cậu ấy.
Thử cả mười ngón rồi, vẫn không có tác dụng.
Tôi bực bội chọc vào má phúng phính của cậu ấy, "Này, điện thoại em mở khóa kiểu gì thế?"
"...Sinh nhật." Cậu ấy hé mắt nhìn tôi một cái, rồi ngủ thiếp đi.
Đúng vậy, ngủ thiếp đi ngay tại chỗ.
Hình như cố gắng chống đỡ đến giờ chỉ để đợi tôi, à, với lại lợi dụng tôi một trận nữa.
Trời ơi, tôi làm sao mà biết sinh nhật cậu ấy là ngày tháng nào chứ.
Hơn nữa, vào thời điểm này mà nhắn tin hỏi bố tôi sinh nhật con trai ông chủ, thì cũng quá kỳ lạ.
Tôi chỉ có thể lục lọi thông tin liên quan trong ký ức, nhớ ra tên này sinh vào mùa thu, ngoài ra không có gì khác.
Tôi linh tinh nhập mấy cái, thất bại.
Thời gian khóa màn hình đã bị kéo dài đến hai mươi phút.
Đùa tôi đấy à!!!
Bác tài xế nhìn tôi phát điên qua gương chiếu hậu, hoảng hốt không thôi, "Cô gái, chúng ta đi đâu đây? Quay lại đường cũ à?"
"Không không không." Tôi vội vàng phủ nhận, đúng lúc này hai mươi phút cũng đã hết.
Tôi nhíu chặt mày, buông xuôi nhập sinh nhật của mình.
Điều kỳ lạ là, nó lại mở khóa được.
Tôi sốc nặng.
"Cô gái?" Bác tài xế gọi tôi.
Tôi vội vàng đi tìm thông tin trên mạng thông tin sinh viên của cậu ấy, cuối cùng cũng tìm được trường của cậu ấy, vội vàng báo cho tài xế.
"Cô gái, trường này ở phía Tây thành phố, bây giờ mà đi đến đó e là phải hơn mười hai giờ... Sớm đã bị phong tỏa rồi."
Trong đầu đấu tranh dữ dội, cuối cùng tôi đành nhượng bộ: "Bác tài, vậy bác tìm một khách sạn nào đó tốt một chút ở gần đây rồi đưa chúng cháu xuống đi."