Tiểu Thiếu Gia Muốn Làm Chính Cung

Chương 8



Tôi dùng vẻ mặt ngay thẳng chính trực hoàn thành các thủ tục đặt phòng, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt ám muội của cô nhân viên lễ tân.

Sau khi ném Tạ Dự Sâm đang hôn mê lên giường, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi bật điều hòa trong phòng, đứng dậy cởi áo khoác ngoài cho cậu ấy, có mùi rượu, nếu không cởi càng ủ thì càng say.

Đúng là người lao động khổ sở mà, bố tôi làm công cho bố mẹ cậu ấy, giờ tôi còn phải phục vụ tiểu thiếu gia này.

Khi chạm vào điện thoại trong túi, tôi sững người, liên tưởng đến mật khẩu màn hình của tên này mà thất thần đôi chút.

Vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt với cậu ấy.

Tạ Dự Sâm nhíu mày nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhướng mày, làm gì, chê tôi phục vụ không tốt à?

"Xin lỗi nhé tiểu thiếu gia, tối nay cậu cứ hạ mình ở đây..."

Cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi, kéo mạnh tôi ngã xuống giường.

Khóe miệng trễ xuống, trông vừa khó chịu vừa uất ức, "Chị, em khó chịu..."

Tôi vùng vẫy muốn đứng dậy, tức điên lên "Khó chịu cũng đáng đời, mới trưởng thành được bao lâu mà đã không biết kiềm chế uống!!!"

Cậu ấy đột nhiên kéo tay tôi xuống dưới, thế là tôi không chút phòng bị chạm vào một chỗ.

Cậu ấy rên nhẹ một tiếng.

Thì ra là khó chịu kiểu này!

Tôi cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, hoặc là một ngọn núi lửa phun trào, nói chung là tôi như sắp bốc cháy rồi.

Cậu ấy cố chấp nắm tay tôi, khóe mắt ửng đỏ, van xin: "Chị, giúp em với..."

Tim đập thình thịch như sấm, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi chạy trốn, sao tôi có thể nhát gan trước mặt một chàng trai nhỏ tuổi hơn mình chứ!

Tôi sa sầm mặt, "Tạ Dự Sâm, em có từng nghe nói không? Người say rượu thường sẽ không có phản ứng đặc biệt, hôm nay có phải em đang lừa tôi không?"

Cậu ấy nheo mắt, vẻ mặt hơi mơ hồ, khóe mắt ướt át, đáng thương nhìn tôi không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại là cái vẻ mặt này!

"Thôi được rồi, em cứ ở đây tạm một đêm, mai về trường. Tôi đi ngủ phòng bên cạnh đây." Tôi lười truy cứu.

Thiên Thanh

Cậu ấy bướng bỉnh nhìn chằm chằm tôi.

"Tạ Dự Sâm." Giọng tôi mang theo chút tức giận nhè nhẹ.

Cậu ấy rụt rè một chút, cuối cùng cũng từ từ buông bàn tay đang kẹp chặt cổ tay tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người định đứng dậy, nhưng giây tiếp theo cánh tay cậu ấy đã luồn qua eo tôi, hung hăng ôm chặt tôi.

"Em làm gì đó!" Tôi kinh hãi biến sắc, chẳng lẽ định cưỡng ép sao?!

Cậu ấy không nói gì, áp sát lại vùi đầu vào tóc tôi, giọng nói khẽ khàng.

"Chị, em biết chị sẽ không vì em mà chia tay bạn trai, nhưng... nhưng em thật sự, thật sự rất thích chị, cứ để em ôm một lát thôi được không, ôm một lát thôi."

Cậu ấy lẩm bẩm bên tai tôi, "Ôm một lát trong lòng em sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Trong lòng tôi trăm mối tơ vò, chỉ cảm thấy nhịp tim của cậu ấy in trên lưng tôi, kéo theo nhịp tim của chính tôi cũng dần trở nên mất trật tự.

Tối đó không hiểu sao, có lẽ vì tập luyện quá mệt, hoặc thời gian quá muộn, trong tiếng tim đập ổn định và mãnh liệt của cậu ấy, tôi dần mất đi ý thức, chìm vào giấc mộng.

Khi tỉnh dậy, chiếc giường bên cạnh đã trống.

Tôi phát hiện mình cũng đã cởi áo khoác, chỉ mặc đồ ngủ nằm trong chăn, góc chăn được đắp rất kỹ.

Không hiểu sao, nhìn căn phòng trống trải, tôi lại bất ngờ cảm thấy hơi hụt hẫng.

Cho đến ngày thi đấu tỉnh, Tạ Dự Sâm thật sự không xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Cậu ấy hình như thật sự định rút lui khỏi cuộc sống của tôi.

Ngày thi đấu tỉnh, Thịnh Bạch đã hủy cuộc họp báo cáo cuối năm để đi cùng tôi.

Thời gian qua, tôi đã dốc hết sức lực để luyện tập, ngoài giờ học, ăn uống và ngủ, tôi dành toàn bộ thời gian của mình trong phòng bơi.

Vì tôi biết, đây là năm cuối cùng tôi ở trong đội, và cũng là giải tỉnh cuối cùng.

Bơi lội sẽ không trở thành phương tiện kiếm sống của tôi, tôi bị hạn chế bởi năng khiếu, chỉ có thể dựa vào nỗ lực để xây dựng một con đường thành công suôn sẻ.