Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18

Chương 11



Trời dần tối.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi ngồi trên ghế băng bị người ta lay tỉnh.

Người đó nói: "Cậu chủ bảo tôi đón cô về nhà."

Chắc là tôi ngủ đến đơ rồi, căn bản không nghĩ nhiều, cùng người lên xe.

Mãi đến khi cửa xe khóa rồi, tôi mới nhận ra chỗ không ổn.

Ngồi cạnh tài xế là một người đàn ông, nếu như là tài xế nhà họ Lâm thì tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Tôi lập tức mắng: "Mau thả tôi xuống."

Nhưng tài xế trước mặt như không nghe được, đạp chân ga lái đi.

Lúc này, người đàn ông ngồi kế bên tài xế quay lại, vẻ mặt hèn mọn cười nói.

"Cô chủ Lâm đừng sợ! Chúng tôi sẽ không lấy mạng cô, chỉ muốn dạy dỗ cô thôi."

Trong nháy mắt tôi hiểu ra.

Xem ra dù tôi thay đổi có phần ngoài kịch bản nhưng hướng đi của nội dung truyện vẫn theo trong sách.

Thậm chí còn xảy ra trước.

Trong truyện, hai người này là do hai ông anh trai ngu đần của tôi phái tới, mục đích là để bọn họ dạy dỗ tôi.

Có trách thì trách tôi động vào đàn ông của Lâm Tâm. Cô ta chỉ cần bịa ra là có thể khiến tất cả nam chính phát rồ, thậm chí giết người.

Hiện tại, tôi chỉ có thể tự cứu rồi.

Bọn họ chạy xe đến một chỗ hẻo lánh thì dừng lại.

Hai người đều là vẻ mặt đói khát.

"Cô chủ Lâm, chúng tôi đảm bảo sẽ làm cô rất sung sướng."

"Đúng, chúng tôi sẽ yêu thương cô ~ "

"Từ từ." Tôi giơ tay lên ngăn lại, đặt câu hỏi từ linh hồn với bọn họ: "Các anh đoán xem vì sao tôi không sợ chút nào?"

Hai người trước mặt liếc nhau, chậm lại chỉ giây lát.

Một người trong đó cười nói: "Tôi đoán cô không chỉ không sợ, trái lại rất chờ mong, đúng không cô chủ Lâm?"

Không nhịn được nữa! Chết đi!

Ngay khi tôi chuẩn bị thi thố tài năng, phía sau đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng mạnh.

Một chiếc xe ba bánh cũ cứ như vậy lái tới, ổn thỏa dừng ở trước mặt chúng tôi.

Tiếp theo, Bùi Trang từ trên xe bước xuống.

Anh ấy vẫy tay với tôi: "Hi, thật khéo."

Tôi cười xấu hổ: "Thật khéo nha."

"Mấy người đang chơi đùa gì thế? Tôi có thể gia nhập không?" Bùi Trang hỏi.

Trong lòng tôi giật thót, hai người thì tôi còn có tí phần thắng. Ba người đúng là khó đối phó.

Hai người kia vừa nghe thì càng hưng phấn hơn.

"Có thể thì có thể. Phàm là chuyện gì cũng phải chú ý thứ tự đến trước và sau. Cậu sang bên kia chờ đi."

Tôi nhắm mắt.

Chết đi, cùng lắm thì đồng quy vu tận.

Đúng lúc bọn họ muốn chạm vào tôi, Bùi Trang ở bên cạnh rút ra một cây côn sắt rắn chắc không biết từ chỗ nào, đánh hai người kia túi bụi.

Trên con đường đen nhánh, một loạt tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.

Tôi không quên bổ đao: "Kêu đi, kêu to lên tí. Dù sao nơi này cũng không có ai."

"Cô chủ Lâm tha mạng. Chúng tôi cũng chỉ nghe lệnh làm việc."

"Là anh trai cô bảo chúng tôi tới, đừng đánh..."

Đợi khi Bùi Trang đánh mệt rồi, hai người kia cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.

Hai tay Bùi Trang chống nạnh thở d ốc: "Nếu không đổi sang cô đánh?"

Bùi Trang mà không đến, tôi cũng có biện pháp đối phó với bọn họ.

Tôi không phải là Lâm Nhiễm tay trói gà không chặt ban đầu. Tôi đã từng học tán thủ, phòng thân cơ bản không thành vấn đề.

Không thì vì sao Tống Hiên sẽ nằm ở trong bệnh viện chứ.

Nhưng không thể không công nhận cảm giác có người ra mặt giúp đỡ cũng không tệ lắm.

Tôi ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động và chìa khóa xe từ trong túi hai người họ, ném mạnh xuống chân núi.

"Núi hoang rừng sâu, hai người tự lo thân mình đi nhé."

Sau đó ngồi lên xe ba bánh của Bùi Trang.

Buổi tối gió hơi lạnh, Bùi Trang cởi áo khoác của mình khoác lên trên người tôi.

"Xe tôi không so được với xe con, không có điều hòa, còn không thể che gió che mưa, cô chịu khó một tí."

Anh cười ôn hòa, trái tim nhỏ của tôi đập thình thịch như mất phanh.

Trên áo khoác còn lưu nhiệt độ cơ thể của anh, tôi khép vạt áo, lắc đầu nói:

"Tôi cảm thấy rất tốt, thật đấy."

Sao tôi lại thấy hơi e thẹn nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com