Gần đây Lâm Tâm mượn cớ học tập mỗi ngày đều theo hai anh trai đến công ty.
Chỉ có tôi biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì.
Nhưng tôi lười quan tâm. Bọn họ đi cả, tôi mừng rỡ nhàn hạ.
Không có việc gì thì xử lý hoa cỏ trong vườn với Bùi Trang.
Tôi không nghĩ tới trước kia anh ấy còn từng thi được chứng nhận người làm vườn.
Anh ấy kiên nhẫn giảng giải trồng hoa, trồng cỏ và bảo dưỡng cho tôi.
Tôi chăm chú lắng nghe như học sinh.
Bùi Trang hỏi tôi thích hoa gì.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc là Tulip."
"Tại sao lại chắc là?"
"Bởi vì trước đây tôi căn bản không có thời gian nghĩ về sở thích của mình. Tất cả mọi thứ đều được người lớn sắp xếp xong xuôi. Đi các lớp học thêm không dứt, học đến căn bản không muốn học thêm sở thích đặc biệt của mình nữa, cứ mãi vậy, rất nhiều lúc tôi thầm muốn thả trôi bản thân."
"Nhưng sau khi đi tới nơi này, tôi mới phát hiện, thế giới gốc mới là tốt nhất."
Giữa điên và thi đua, tôi chọn thi đua.
"Tôi trồng cho em."
"Cái gì?"
"Trong đủ loại Tulip trong vườn này."
"Được."
Tôi nở nụ cười.
Ngày đó gió rất nhẹ, trời rất xanh, Bùi Trang rất ấm áp.
Ở chỗ này, chúng tôi có vẻ không ăn khớp với mọi thứ.
Nếu như không thể quay về, chúng tôi nhất định phải giải quyết hết được đám điên bên người này.