Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18

Chương 15



Lúc cơm tối.

Giống ngày thường, ba người bọn họ ngồi ở đối diện tôi.

Anh cả gắp cho Lâm Tâm một miếng thịt viên, Lâm Tâm khẽ nhếch cái miệng nhỏ, sau đó hờn dỗi oán giận nói ăn không hết.

Anh hai cười xấu xa...

Một bữa cơm đang yên đang lành, bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình.

Không sao cả, tôi sẽ phát điên.

Ăn không hết đúng không? Tôi một hơi hai ba miếng đã giải quyết hết đ ĩa thịt viên tươi ngon kia.

Lâm Tâm thấy vậy thì sửng sốt.

"Ăn nhiều dầu mỡ không khỏe mạnh, dễ tiêu chảy."

"Tôi không sợ."

Dạ dày của tôi mới không mảnh mai thế.

Nhưng có lẽ miệng của Lâm Tâm là miệng quạ đen.

Nửa đêm tôi thật sự tiêu chảy rồi.

Nếu không phải Bùi Trang giám sát bảo mẫu làm đồ ăn, tôi thậm chí đã hoài nghi là cô ta đầu độc.

Lần đầu tiên bác sĩ Đỗ bị gọi đến xem bệnh cho tôi, Bùi Trang đứng kè kè bên cạnh coi chừng.

Tôi biết anh ấy đang suy nghĩ gì.

Mà Lâm Tâm và hai ông anh trai của tôi cũng lấy lý do quan tâm tôi mà đến đây.

Bác sĩ Đỗ làm bộ ghi đơn thuốc cho tôi. Tiếp đó anh ta lấy ra một ống thuốc từ rương thuốc bên người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tôi.

"Cô chủ Lâm, tôi tiêm cho cô một mũi. Đêm nay ngủ ngon giấc."

Tôi và Bùi Trang liếc nhau.

Mũi tiêm này đi vào, sợ là tôi không dậy nổi ấy chứ?

Tôi đang tựa ở đầu giường vội vàng vọt dậy.

"Khẩn cấp, để tôi đi toilet trước đã."

Tôi chạy vào trong WC, tim đập loạn.

Hiện tại tình huống hơi vướng tay vướng chân, hai đứa ngốc kia chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi.

Mà tôi lại không có cách nào dùng miệng chứng minh thuốc của bác sĩ Đỗ có vấn đề.

Lúc nữa nhỡ đâu bọn họ cứng rắn xông vào thì phải làm sao bây giờ?

Tôi không muốn nằm ở trên giường cả đời.

Nhà này không thể nào ở nữa rồi.

Trốn ư.

Ái chà chà.

Tôi giật cửa sổ ra, còn may là lầu hai, không quá cao.

Tôi cẩn thận bò xuống đồng thời hi vọng Bùi Trang có thể cảm ứng tâm linh với tôi.

Lại không ngờ anh ấy thật sự đứng ở phía dưới chờ tôi.

Anh ấy khích lệ: "Nhảy xuống đi, tôi đón em."

Tôi do dự một chút, dưới tình huống bảo đảm mình sẽ không bị thương, dứt khoát nhào vào ngực anh ấy.

Ừm, ấm áp rắn chắc, còn rất thơm tho.

Không kịp đỏ mặt.

Bởi vì sợ đánh động bọn họ, chúng tôi chỉ có thể chọn âm thầm chạy.

Cũng may là chưa xé mặt, hiện nay Lâm Tâm còn không có lý do đuổi theo chúng tôi.

Đoạn đường này coi như chạy thuận lợi.

Có lẽ sự tồn tại của tôi với Lâm Tâm căn bản không có uy hiếp.

Một tiểu thư thật vừa về nhà, chỉ là một thân phận sáo rỗng, không đáng để cô ta gây chiến.

Chúng tôi tìm một trấn nhỏ ở lại, lẳng lặng đợi chờ tin tức.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com