Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
Có lẽ là vì bồi thường cho Lâm Tâm, hai ông anh trai kia của tôi quyết định dẫn cô ta ra ngoài đi chơi.
Tôi vui vẻ đến nhảy cẫng hoan hô, nghĩ cuối cùng có thể có được hai ngày yên tĩnh.
Nhưng Lâm Tâm nhất định đòi dẫn tôi theo, lấy lý do hay ho là làm bạn.
Mẹ nó, cũng đã có ba người rồi còn muốn lôi tôi theo làm gì?
Nhưng tôi hiển nhiên không có quyền nói gì cả.
Nội dung truyện đều phải vây quanh nam nữ chính.
Qua mấy ngày ngắn ngủi, cả người tôi đều không ổn rồi.
Tôi thậm chí hoài nghi nghiêm trọng Lâm Tâm nói bị áp bức, chỉ vì sau này có thể yên tâm thoải mái chiếm lấy tài sản nhà họ Lâm.
Rõ ràng cô ta rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ mà nhỉ?
Tôi ngồi ở bên ngoài lều hai tiếng đồng hồ, giả vờ mình là một tảng đá.
Người nào đó mau, mau đến cứu tôi với...
Úi dồi ôi? Thật sự có người đến này.
Kia không phải là Tống Hiên sao?
Có lẽ cũng không có tốt lành gì.
Sao mạng của tôi lại khổ vậy? Khi nào thì cuộc sống này mới kết thúc đây?
Giữa phát quang và phát nhiệt, tôi lựa chọn phát rồ.
Nhưng người nào có thể nói cho tôi biết, sao Tống Hiên còn điên hơn tôi.
Chắc anh ta là người duy nhất biết ghen giữa một đống nam chính ấy.
Trong truyện, anh ta và Lâm Tâm vốn là thanh mai trúc mã vô tư từ nhỏ, là mối tình đầu của nhau.
Anh ta với Lâm Tâm cũng tuyệt đối là chân ái.
Rõ ràng có thể một mình độc chiếm, lại một lần chạy ra nhiều người chia sẻ với anh ta như vậy, trong lòng tất nhiên căm giận khó bình.
Cho nên vì để cho Lâm Tâm cũng ghen, anh ta bắt đầu một loạt hành động cợt nhả.
Mà Lâm Nhiễm chính là công cụ mà anh ta lựa chọn.
Một thiếu nữ mới chớm tình đầu, sao có thể chịu nổi sự trêu chọc của người đàn ông đã trải đời.
Đến cuối cùng anh ta không cho là thật, Lâm Nhiễm tưởng thật, càng đắm chìm không thể cứu vãn.
Sau đó Lâm Nhiễm càng không quan tâm mà đuổi theo Tống Hiên, còn muốn để Lâm Tâm tặng Tống Hiên cho cô ấy.
Nữ chính có thể đồng ý chắc?
Động vào đàn ông của cô ta như chém cụt tay của cô ta.
Vì thế, Lâm Nhiễm làm ra không ít chuyện ngu xuẩn.
Tôi chỉ có thể nói nữ chính Lâm Tâm tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Lúc này, nhìn Tống Hiên từ từ đến gần, trong lòng tôi mặc niệm: Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi! Lui đi, lui đi, lui đi...
Anh ta tự cho là cười đến đẹp trai bức người, ở trong mắt tôi, anh ta cũng chỉ xứng với hai chữ phía sau kia thôi.
"Nhiễm Nhiễm nghe lâu như vậy, không có suy nghĩ gì à?"
Đương nhiên là có, hận không thể gi3t chết bọn họ.
Nhưng tôi làm ra vẻ không hiểu.
"Tôi nghĩ tối nay có thể ăn giúp suất ăn của hai anh trai đấy."
Anh ta dán vào bên tai tôi nhỏ giọng cười: "Còn có thứ ngon hơn cơm đấy. Nhiễm Nhiễm có muốn thử không?"
Dứt lời, anh ta bỗng nhiên túm lấy tay tôi đưa về một chỗ nào đó.
"Tôi thử con mẹ nhà anh!"
Không nhịn được rồi!
Tôi dứt khoát đá một phát vào khuôn mặt đầy kinh ngạc của anh ta.
"Nếu anh bị chọc giận thì hãy đánh một trận với bọn họ. Đánh không lại thì gia nhập đi. Đừng ở đây làm tôi buồn nôn."
Thật sự không muốn ở cùng một chỗ với đám điên này, tự tôi xuống núi sớm.
Lúc ăn cơm thuận tiện thêm cho mình hai món.
Bọn họ không đói bụng, tôi đói.
Nhưng tôi không ngờ, Tống Hiên sẽ theo kịp.
Anh ta ngồi ở đối diện rất hăng hái nhìn chằm chằm tôi, khiến lòng tôi sợ hãi.
"Tôi đột nhiên cảm thấy cô rất được, rất có cá tính."
Tống Hiên này tám phần mười là có khuynh hướng chịu ngược hả?
Nhìn vết sưng đỏ trên má trái của anh ta còn chưa tiêu, tôi có suy nghĩ muốn làm cho hai bên đối xứng.
Nhân lúc còn trẻ vô tri, nghĩ gì thì phải làm ngay.
Cứ như vậy, Tống Hiên lại bị tôi đạp cho một phát vào bên mặt phải.
Trên mặt anh ta lóe lên hưng phấn khác thường.
"K1ch thích! Quay lại! Tôi còn chưa thấy ai hoang dã như vậy."
[Mọe...]
Tôi đã nói, trong quyển sách này không một ai bình thường.
Chết hết đi!
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com