Nàng ta chỉ vào chiếc đai lưng nói:
"Chiếc đai lưng này không thể là giả, đây là tìm thấy trong phòng Hòe Hạ, nếu không phải nàng ta tư thông với nam nhân, thì tại sao lại có đai lưng nam nhân trong phòng nàng ta?!"
Quận vương gật đầu: "Hòe Hạ, ngươi còn gì để nói?"
Ta cắn chặt răng, sự đã đến nước này, dù ta nói gì, Cố Hân Lan cũng sẽ cắn c.h.ế.t lấy chiếc đai lưng đó. Nhưng chiếc đai lưng đó đúng là được tìm thấy trong phòng ngủ của ta.
Ta phải làm sao?!
Đúng lúc ta đang hoang mang, một nha hoàn nhỏ phía sau Cố Hân Lan bỗng nhiên đứng ra, quỳ xuống bên cạnh ta.
Là Hương Ngọc!
Nàng ta dập đầu thật mạnh.
"Vương gia, Vương phi minh xét, chiếc đai lưng đó là do Cố di nương sai người lén đặt vào phòng Hòe di nương, chính là để hãm hại nàng ấy!"
Quận vương hỏi nàng ta: "Ngươi làm sao biết được?"
Hương Ngọc tiếp tục nói:
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Nô tỳ mỗi ngày đều hầu hạ trong phòng Cố di nương, Cố di nương bởi vì Hòe di nương từng là nha hoàn trong viện của nàng ta, bây giờ lại ngang hàng với nàng ta, nên luôn sinh hận trong lòng, thường xuyên lén lút nguyền rủa nàng ấy. Lần này khi Cố di nương bày mưu tính kế, nô tỳ đã trốn ở một bên, nghe thấy toàn bộ. Chiếc đai lưng này là do đại nha hoàn trong viện nàng ta nhờ người tình trộm đến rồi đặt vào phòng Hòe di nương, chính là để hãm hại Hòe di nương!"
Cố Hân Lan nổi giận, lao tới tát Hương Ngọc một cái thật mạnh.
"Tiện nhân ăn cây táo rào cây sung, ngươi dám nói bậy!"
Quận vương phi sai ma ma phía sau kéo Cố Hân Lan ra.
"Cố di nương đang mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút, đừng nên nóng giận."
Quận vương không hiểu: "Ngươi là người của Hân Lan, tại sao lại giải thích cho Hòe Hạ?"
Hương Ngọc ôm mặt, lau vết m.á.u nơi khóe miệng.
"Vương gia không biết, Cố di nương thích mua sắm trang sức y phục, tiền tiêu hàng tháng luôn không đủ dùng, liền lấy cớ quyên góp tiền thưởng của mọi người cho chùa, nhưng thực chất là lén lút biển thủ. Cha nô tỳ mấy hôm trước qua đời, vốn định giữ lại tiền thưởng để lo liệu hậu sự, nhưng lại bị Cố di nương lấy mất, nếu không phải Hòe di nương cho nô tỳ mấy lạng bạc để an táng cha nô tỳ, e rằng cha nô tỳ đến giờ cũng không nhắm mắt được. Nô tỳ không hiểu đạo lý lớn lao gì, nô tỳ chỉ không muốn để người tốt như Hòe di nương bị oan uổng!"
Ta không ngờ hành động nhỏ lúc trước lại cứu ta một mạng vào lúc này.
Cố Hân Lan cũng không ngờ, nàng ta chỉ vào Hương Ngọc, tức đến run người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi lại vì mấy lạng bạc mà phản bội chủ tử!"
Ta không nhịn được nhìn Cố Hân Lan với vẻ mỉa mai. Đối với nàng ta, một hai lạng bạc còn chẳng mua nổi một viên ngọc trai trên trâm cài của nàng ta. Nhưng đối với những hạ nhân chúng ta, đó là toàn bộ hy vọng của chúng ta.
Quận vương phi cũng cười lạnh: "Mấy lạng bạc, ngươi là con gái của Đại Lý tự khanh, ngay cả mấy lạng bạc cỏn con này cũng tham ô!"
Cố Hân Lan ngồi bệt xuống đất, mặt mày tái nhợt.
"Ta là cầu phúc cho bọn họ, là bọn họ không biết điều..."
Quận vương phi thản nhiên nói:
"Ngươi quyên góp bạc cho chùa nào, ngươi nói xem? Trâm cài trên đầu ngươi mỗi cái cũng phải mấy chục lạng, y phục trên người cũng phải mấy chục lạng một bộ, chỉ trong tháng này đã may hai bộ, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Mọi người đều không mù, Cố Hân Lan gần đây ăn vận xa hoa thế nào, ai cũng thấy cả. Cố gia tự xưng là thanh liêm, nàng ta vốn không có bao nhiêu của hồi môn, nếu không phải lần lượt biển thủ tiền thưởng của hạ nhân, thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để ăn vận dát vàng dát bạc?
Cố Hân Lan hoàn toàn im lặng, nước mắt lưng tròng nhìn Quận vương.
"Quận vương..."
Trong mắt Quận vương lóe lên tia chán ghét. Ta hiểu hắn, nếu ngày nào cũng có người ở trước mặt ta nói coi hạ nhân như tỷ muội, nhưng thực chất lại hãm hại, lại biển thủ tiền bạc, thì ai mà chẳng ghét bỏ kẻ đạo đức giả như vậy.
Chỉ là trong bụng nàng ta dù sao cũng đang mang thai.
Quận vương cúi đầu:
"Cấm túc nửa năm."
Rồi đứng dậy bỏ đi.
Đây là nhẹ nhàng bỏ qua, muốn cho qua chuyện này.
Không còn cách nào khác, Cố Hân Lan đang mang thai, hình phạt quá nặng nàng ta cũng không chịu nổi.
Trong lòng ta có chút không cam lòng. Mỗi lần Cố Hân Lan đều thoát tội, lần trước là Liễu di nương chịu tội thay, lần này lại có đứa bé che chở.
Chẳng lẽ số nàng ta lại tốt như vậy sao?!
Nhưng Quận vương đã lên tiếng, ta cũng không còn cách nào khác.
Ta nghĩ lần này Cố Hân Lan dù sao cũng phải im hơi lặng tiếng một thời gian, nhưng chẳng bao lâu sau, một tin tức khiến nàng ta không thể ngồi yên đã lan truyền.