Cố Hân Lan ngày càng vênh váo, mỗi ngày đều ăn mặc diêm dúa, có khi còn lấn át cả Quận vương phi. Nàng ta vài lần còn cố ý đến viện của ta.
Cố Hân Lan đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, rồi sờ lên chiếc bình sứ trơn trên bàn ta.
"Sao phòng ngươi lại giản dị thế này? Quận vương mới được ban thưởng một cặp bình sứ hoa xanh, sao lại không cho ngươi một cái? Y phục này hình như là kiểu dáng năm ngoái rồi, Quận vương hôm qua mới ban cho ta mấy tấm gấm tốt, để ta chọn hai tấm sai người đưa đến cho ngươi."
Ta gật đầu.
"Được thôi, đa tạ tỷ tỷ."
Có của rẻ không lấy là đồ ngốc. Hai tấm gấm cũng đáng giá không ít tiền đâu.
Cố Hân Lan khựng lại, cười như không cười:
"Gà rừng vẫn là gà rừng, nô tỳ vẫn là nô tỳ, dù có thành chủ tử thì cả đời cũng chỉ là hạ nhân."
Nàng ta vuốt cây trâm vàng trên đầu, cười với ta:
"Hòe Hạ, ngươi nói có đúng không?"
Ta biết nàng ta đang mỉa mai ta. Ta chợt nhớ đến câu “người người bình đẳng” mà nàng ta từng nói, bỗng thấy buồn cười.
Qua loa đáp lại vài câu, ta liền đuổi nàng ta đi. Nàng ta còn đang mang thai, ta vẫn nên tránh va chạm với nàng ta, kẻo lại bị nàng ta bám lấy.
Những ngày sau đó, ta đều đến viện của Quận vương phi vấn an, cùng nàng ấy lễ Phật. Ta không biết chữ, không thể sao chép kinh Phật, nên chỉ đứng bên cạnh hầu hạ nàng ấy mài mực.
Ta đã nghĩ thông suốt rồi, sống ở Quận vương phủ, ta luôn cần một chỗ dựa. Quận vương thì không trông cậy được, chỉ có thể trông cậy vào Quận vương phi.
Quận vương phi đối xử với ta cũng không tệ. Có lẽ vì ta không được sủng ái, lại an phận thủ thường, nên nàng ấy thường xuyên ban thưởng cho ta y phục, vải vóc cùng trang sức.
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Đến khi ta gần như quên mất sự tồn tại của Cố Hân Lan, thì vào một ngày đông giá rét, bỗng dưng có một đám hạ nhân đến, không nói không rằng lục soát phòng ta, sau khi tìm thấy một chiếc đai lưng nam nhân thì liền đưa ta đến chính sảnh.
Quận vương, Quận vương phi, tất cả thiếp thất trong hậu viện đều có mặt.
Thật là bài bản!
Quận vương nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo, phất tay một cái. Một tên tiểu tư cầm ra một chiếc đai lưng nam nhân.
"Hòe Hạ, có người tố cáo ngươi tư thông với thị vệ trong phủ, có việc này không?!"
Ta ngây người, chuyện này hoàn toàn bịa đặt, hoang đường đến mức ta không biết phải biện bạch thế nào.
Hoàn hồn lại, ta vội vàng giải thích:
"Quận vương, Quận vương phi minh giám, thiếp thân không quen biết thị vệ nào, càng không tư thông với bất kỳ nam nhân nào!"
Một di nương tên Thu Nguyệt đứng ra, chỉ vào ta nói:
"Ngươi không tư thông, vậy chiếc đai lưng này tại sao lại ở trong phòng ngươi?!"
Nàng ta quỳ xuống bên cạnh ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vương gia, Vương phi, thiếp thân từng tận mắt nhìn thấy một nam nhân đi ra từ viện của nàng ta, hai người cử chỉ thân mật, chắc chắn là có gian tình!"
Ta nhìn Thu Nguyệt, hơi nhíu mày. Thu Nguyệt cũng là nha hoàn được nâng lên làm thiếp, nhưng trước giờ chúng ta không thù không oán, tại sao nàng ta lại hãm hại ta?!
Ta vừa định lên tiếng, Cố Hân Lan lại đột nhiên lên tiếng.
Nàng ta mắt đỏ hoe nhìn ta:
"Hòe Hạ, ta luôn coi ngươi như muội muội ruột thịt, nhưng Quận vương đối đãi với ngươi tốt như vậy, ngươi lại lén lút tư thông với nam nhân khác, ngươi thật sự là..."
Nàng ta khẽ khom người:
"Ân lang, tuy thiếp và Hòe Hạ tình như tỷ muội, nhưng thiếp cũng khinh thường hành vi của nàng ta. Thiếp cũng từng thấy nam nhân kia đi ra từ phòng nàng ta, thiếp đã khuyên nàng ta, nói rằng Vương gia đã nâng nàng ta làm thiếp, nàng ta không thể vong ân bội nghĩa, nhưng nàng ta không nghe!"
Thật là một màn "đại nghĩa diệt thân"!
Ta không thể tin được mà nhìn Cố Hân Lan. Ta biết nàng ta ghét ta, ta cũng chẳng ưa gì nàng ta. Nhưng ta vẫn nghĩ chúng ta trước kia dù sao cũng có chút tình nghĩa, dù nàng ta nhiều lần hãm hại ta, ta cũng đã đáp trả. Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ hại nàng ta.
Tư thông là tội danh ác độc đến mức nào, ta thật sự có thể mất mạng!
Trong đầu ta rối bời, nhất thời không nói nên lời, chỉ thấy trong mắt Cố Hân Lan ánh lên nụ cười khinh miệt lạnh lùng.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Nàng ta thật sự muốn ta chết.
Đúng lúc này, ta chợt nảy ra một ý, hỏi Cố Hân Lan:
"Ngươi nói ngươi thấy có nam nhân đi ra từ phòng ta, vậy là khi nào?"
Cố Hân Lan khựng lại:
"Chiều hôm kia, giờ Dậu."
Ta lập tức lớn tiếng:
"Ngươi nói dối, chiều hôm kia giờ Dậu ta đang cùng Quận vương phi sao chép kinh Phật, Vương phi có thể làm chứng cho ta!"
Quận vương phi nhíu mày, chậm rãi nói:
"Đúng vậy, hôm kia ta sao chép kinh Phật cầu phúc cho Vương gia, Hòe Hạ mài mực cho ta, mãi đến khi dùng xong bữa tối mới rời đi. Hạ nhân trong viện đều nhìn thấy."
Quận vương nhìn về phía Cố Hân Lan.
Cố Hân Lan luống cuống nói:
"Vậy là hôm qua, có lẽ ta nhớ nhầm."
Lần này chưa đợi ta lên tiếng, Quận vương phi đã thong thả nói:
"Hôm qua Hòe Hạ cũng ở trong phòng ta, Cố di nương mang thai rồi, chắc là trí nhớ không tốt. Hay là nghĩ lại xem sao?"
Cố Hân Lan mặt mày tái mét, không ngờ Quận vương phi lại làm chứng cho ta.