2.
Ngày hôm sau, Cố Hân Lan liền mua một cây trâm vàng về.
Nàng ta bảo ta chải tóc cho nàng ta, cài cây trâm lên đầu ngắm nghía, còn hỏi ta:
"Hòe Hạ, ngươi xem cây trâm này có đẹp không?"
"Tiểu thư dung mạo xinh đẹp, tự nhiên đeo cái gì cũng đẹp."
Ta giả vờ kinh ngạc sờ cây trâm:
"Cây trâm này thật tinh xảo, chắc hẳn rất đắt."
Cố Hân Lan có chút lúng túng nói: "À, là phu nhân thưởng cho ta đấy, chắc là không rẻ đâu."
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Ở phía sau lưng nàng ta, nơi nàng ta không nhìn thấy, ta đảo mắt.
Rõ ràng là vừa mới đến Trân Bảo Các mua trâm, hộp còn để bên cạnh, thật coi ta là kẻ ngốc sao.
Kiếp trước nàng ta chỉ biển thủ tiền thưởng của một mình ta, không mua được gì nhiều.
Lần này biển thủ được nhiều tiền, liền không nhịn được đi mua trâm.
Ta đột nhiên nhớ ra Cố Hân Lan trước đây không phải như vậy.
Nàng ta trước đây đối với chúng ta tuy không tính là thân thiết, nhưng cũng là một chủ tử tốt, tiền thưởng lễ tết tuy không nhiều, nhưng đều không bớt xén.
Trở nên như vậy, dường như là bắt đầu từ lần rơi xuống nước năm ngoái.
Sau khi tỉnh lại, tính tình nàng ta đột nhiên thay đổi, miệng toàn nói những lời bình đẳng, tự do gì đó.
Ta đánh giá Cố Hân Lan, thầm nghĩ nàng ta chắc là bị ma nhập rồi.
Bất kể là ma nhập hay là nhập hồn thì cũng không liên quan gì đến ta.
Kiếp trước ta ngu ngốc đến mức bị nàng ta hại thành như vậy.
Kiếp này sẽ không như thế nữa.
...
Nửa tháng sau, trong kinh thành tổ chức một buổi tiệc xuân.
Cố Hân Lan vốn nên cùng các quý nữ trong kinh thành tham gia, loại tiệc thưởng hoa này nói là thưởng hoa, kỳ thực chính là để các gia đình xem mắt cho các công tử tiểu thư đến tuổi.
Cố gia cực kỳ coi trọng buổi tiệc thưởng hoa lần này, Cố Hân Lan cũng may y phục mới, tìm ra bộ trang sức đẹp nhất của mình.
Thế nhưng đến ngày ra cửa, khi nàng ta thức dậy thì cả mặt đều nổi đầy những nốt mẩn đỏ li ti, sưng tấy không chịu nổi, rõ ràng là bị hủy dung!
Cố Hân Lan hét lên một tiếng, ném chiếc gương xuống đất, kinh hãi nói:
"Mặt của ta, mặt của ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiệc thưởng hoa không thể đi được nữa, mẹ ruột của Cố Hân Lan là Liễu di nương vừa khóc vừa đi bẩm báo với đại phu nhân, nói là có người muốn hại Cố Hân Lan.
Đại phu nhân sợ lửa cháy đến mình, bị người ta nghi ngờ là bà ta hạ độc thứ nữ, vội vàng bẩm báo với lão phu nhân, yêu cầu điều tra rõ ràng chuyện này.
Kết quả điều tra ra lại nằm ngoài dự đoán.
Là Trương ma ma đã bỏ một ít bột hạnh nhân vào thức ăn của Cố Hân Lan. Cố Hân Lan từ nhỏ cứ ăn hạnh nhân là nổi mẩn đỏ khắp người, Trương ma ma là người làm lâu năm trong viện, cho nên biết chuyện này.
Đại phu nhân cảm thấy khó tin:
"Ngươi ở trong viện của tam tiểu thư cũng gần mười năm rồi, tại sao lại muốn hại nàng?"
Trương ma ma tự biết chuyện đã bại lộ, cũng không giấu giếm nữa, nhìn Cố Hân Lan đang đeo khăn che mặt với ánh mắt oán độc.
"Lão nô tự biết có tội, nhưng tam tiểu thư là tự làm tự chịu!
"Mấy hôm trước lão phu nhân mừng thọ, cho mỗi phòng tiền thưởng để phát cho hạ nhân nhận chút may mắn. Cháu trai của lão nô bị gãy chân, đang chờ số tiền thưởng đó để mua thuốc!"
"Kết quả tam tiểu thư lại bớt xén tiền thưởng của chúng ta. Thật đáng thương cháu trai nhỏ của ta, là con một của Trương gia chúng ta ba đời, vì không có tiền mua thuốc mà bị chậm trễ, chân bị tật!
"Hôn sự vốn đã định sẵn cũng không còn nữa. Nàng ta hủy hoại cả nhà chúng ta, ta chẳng qua chỉ làm nàng ta bị hủy dung mấy ngày đã là nể tình xưa rồi!"
Mọi người đều kinh ngạc.
Lão phu nhân nhìn Cố Hân Lan, nhíu mày nói:
"Có chuyện này sao?!"
Ta vội vàng tiến lên quỳ xuống nói: "Lão phu nhân minh xét, tiểu thư không phải bớt xén tiền thưởng của chúng ta, tiểu thư là đem tiền thưởng cúng dường cho chùa để cầu phúc cho chúng ta!"
Ta cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ta rõ hơn ai hết, số tiền đó cuối cùng đã đi về đâu.
Mười lượng bạc đó mua cây trâm vàng, lúc này đang được Cố Hân Lan cài trên đầu.
Bây giờ, cũng là lúc nên đẩy nàng ta một cái rồi.
Cố Hân Lan ngẩn ra, sau đó vội vàng gật đầu nói:
"Hòe Hạ nói đúng, ta không có bớt xén tiền thưởng của bọn họ!"
Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ uất ức:
"Ta là muốn tích công đức cho mọi người, không ngờ lại bị người ta oán hận."
Trương ma ma cười lạnh, chỉ vào cây trâm vàng trên đầu Cố Hân Lan nói:
"Vậy cây trâm vàng mới của tam tiểu thư là từ đâu mà có? Đây là trâm của Trân Bảo Các, ít nhất cũng phải mười lượng bạc!"
Cố Hân Lan còn chưa kịp ngăn ta lại, ta đã lớn tiếng phản bác:
"Tam tiểu thư nói, đó là đại phu nhân cho nàng, không phải nàng tự mua!"
Sắc mặt Cố Hân Lan lập tức tái nhợt!