Tiểu Thư Luôn Nói, Người Người Bình Đẳng

Chương 3



Đại phu nhân lúc này sao còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chậm rãi nói:

"Ồ? Có lẽ ta già rồi, sao lại không nhớ đã cho ngươi cây trâm này?"

Bà ta nhìn Cố Hân Lan, thản nhiên nói:

"Lan nhi, ngươi đã nói cúng dường tiền để cầu phúc cho mọi người, vậy ngươi cúng dường ở đâu, cũng nên nói rõ ràng, đỡ để mọi người hiểu lầm ngươi.

"Cũng đừng để người ta nói ta bạc đãi thứ nữ, tiền tiêu vặt cho không đủ, lại còn bớt xén tiền thưởng của hạ nhân!"

Cố Hân Lan hoảng loạn, ấp úng không nói nên lời.

Một lát sau, lão phu nhân tức giận nói:

"Thật là mất mặt!"

Liễu di nương vội vàng quỳ xuống, dập đầu rơi lệ nói:

"Lão phu nhân, phu nhân, chuyện này đều là do tiện thiếp làm, tiện thiếp nhất thời hồ đồ!

"Cây trâm vàng đó cũng là do tiện thiếp mua, lừa Lan nhi nói là đại phu nhân thưởng. Lan nhi đưa tiền cho tiện thiếp để tiện thiếp cúng dường cho chùa, nó không biết tiện thiếp đã biển thủ số tiền đó!

"Xin lão phu nhân và phu nhân trách phạt, nhưng chuyện này thật sự không liên quan gì đến Lan nhi a!"

Tất cả mọi người có mặt đều biết, đây là Liễu di nương muốn thay Cố Hân Lan nhận tội.

Cố Hân Lan thở phào nhẹ nhõm, vội vàng phụ họa:

"Đúng vậy tổ mẫu, con thật sự không biết mẫu thân đã biển thủ số tiền đó!"

Lão phu nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, trầm giọng nói:

"Liễu di nương biển thủ tiền thưởng, đánh hai mươi trượng."

Di nương biển thủ tiền dù sao cũng dễ nghe hơn tiểu thư trong nhà biển thủ tiền, tiểu thư trong phủ còn chưa định thân, thanh danh không thể bị tổn hại.

Đánh hai mươi trượng, đối với Liễu di nương, một mỹ nhân yếu ớt như vậy mà nói là hình phạt rất nặng rồi.

Lão phu nhân rốt cuộc cũng vì Cố Hân Lan mà tức giận.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Hai mươi trượng đánh xuống, Liễu di nương m.á.u me bê bết, đã thoi thóp.

Hạ nhân khiêng bà ta về phòng, ta có chút tiếc nuối.

Lần này lại để Liễu di nương gánh tội thay, Cố Hân Lan vậy mà không bị trách phạt.

Trở về viện, Cố Hân Lan rốt cuộc cũng trút giận lên ta, bắt ta quỳ xuống mắng:

"Xem cái chủ ý tồi của ngươi kìa!"

Lúc đó ta đề nghị giữ lại tiền thưởng của tất cả mọi người, nàng ta rõ ràng là mắt sáng hơn ai hết, bây giờ xảy ra chuyện lại đổ hết lên đầu ta.

Nàng ta là tiểu thư, ta là nô tỳ, nàng ta thật sự không muốn, chẳng lẽ ta còn có thể dùng d.a.o kề vào cổ nàng ta ép nàng ta sao?

Ta dùng sức véo đùi, nặn ra một chuỗi nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tiểu thư, ngày trước người nói người với người đều bình đẳng, xem nô tỳ như tỷ muội, nô tỳ trong lòng vô cùng cảm kích. Nô tỳ chỉ là muốn để mọi người đều được hưởng lợi, cũng để cho bọn họ cảm kích tiểu thư quan tâm hạ nhân.

"Nô tỳ thật sự không biết Liễu di nương sẽ biển thủ số tiền đó!"

Cố Hân Lan nghẹn lời.

Đây là những lời nàng ta đã nói.

Hơn nữa ta vẫn luôn trung thành với nàng ta, vừa rồi cũng hết sức biện hộ cho nàng ta, nàng ta muốn phạt ta cũng không tìm được lý do.

Tuy nhiên ta vẫn xem thường Cố Hân Lan rồi.

Ngày hôm sau, nàng ta lấy cớ đánh rơi một chuỗi hạt cườm nhỏ trong viện, bảo ta đi nhặt lại cho nàng ta.

Những hạt cườm đó chỉ nhỏ bằng hạt gạo, mấy trăm hạt cườm ta biết tìm ở đâu cho đủ?!

Ta biết nàng ta đang trút giận lên ta, nhưng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xổm xuống đất từng chút từng chút tìm kiếm.

Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, trong viện bắt đầu mưa lất phất, sau đó nhanh chóng mưa to.

Mặt ta đầy nước mưa, cả người ướt sũng, lạnh đến run cầm cập, từng chút từng chút bới tìm những hạt cườm đó.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng ta cũng không chịu đựng được nữa, định đứng dậy nghỉ ngơi một chút.

Nhưng vừa đứng dậy, ta liền cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.

Sau đó ta ngã mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

3.

Gió xuân se lạnh, ta nhặt hạt cườm nửa ngày liền phát sốt cao.

Cố Hân Lan đến thăm ta một lần, để lại một câu:

"Ngươi làm gì phải nhặt dưới mưa chứ, giờ thì bệnh rồi đấy."

Ta tức đến mức hoa mắt.

Nàng ta là chủ tử, nàng ta không cho ta dừng lại, sao ta dám dừng lại?

Nếu nàng ta thật sự có lòng, chỉ cần nói một câu để ta quay về là được rồi, bây giờ lại ở đây giả vờ làm người tốt!

Số tiền ta tích cóp mấy hôm trước đều mang cho mẫu thân rồi, trên người ngay cả tiền mua thuốc cũng không có.

Nếu không phải Liên Tâm giúp ta mời lang trung, ta còn không biết phải bao lâu mới khỏi.

Sau khi khỏi bệnh, ta lại quay về phòng Cố Hân Lan làm việc.

Nàng ta nắm tay ta ân cần nói:

"Ngươi không biết lúc ngươi bị bệnh ta lo lắng như thế nào đâu, ta vẫn luôn cầu phúc cho ngươi đấy, cho nên ngươi mới khỏi nhanh như vậy."

Ta thầm đảo mắt.

Phải phải phải, không cho ta một đồng nào mua thuốc, bây giờ ta khỏi bệnh lại thành công của nàng ta cầu phúc rồi.

Cố Hân Lan giả tạo lại hay thù dai, ta vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây.