Tiểu Thư Luôn Nói, Người Người Bình Đẳng

Chương 6



4

Lần đầu tiên rời khỏi viện của Cố Hân Lan ở cả hai kiếp, ta vừa vui mừng vừa hồi hộp, làm việc dùng mười hai phần sức lực, sợ Đại tiểu thư lại trả ta về.

Đại tiểu thư quả thật rất rộng rãi, ta mới đến mấy ngày đã gặp đúng ban thưởng dịp Trung thu, ngay cả nha hoàn nhỏ như ta cũng được thêm hẳn năm trăm văn, tương đương với tiền tiêu vặt một tháng của ta.

Ta hưng phấn muốn chết, hận không thể sao lúc trước lại xui xẻo gặp phải Cố Hân Lan, một chủ tử như vậy.

Nha hoàn cùng phòng thấy ta cười toe toét, không nhịn được cong khóe môi:

“Đại tiểu thư đối xử với hạ nhân rất khoan dung, sau này ngươi sẽ biết.”

Ta gật đầu, vô cùng tán thành.

Đại tiểu thư Cố Nguyệt An rất giống Đại phu nhân, rất coi trọng quy củ, ngoại trừ thân thiết với v.ú nuôi và đại nha hoàn thân cận bên cạnh đã lâu, đối với những hạ nhân như chúng ta luôn không nhiều lời.

Nhưng nàng ấy ngày thường chi tiêu không hoang phí, lại có phu nhân lén lút tiếp tế, trong tay có không ít tiền.

Nàng ấy lại thấu hiểu hạ nhân, không nói đến tiền thưởng những dịp lễ tết, chính là hạ nhân nào trong nhà có việc gấp cần dùng tiền, xin Đại tiểu thư, nàng ấy đều bằng lòng cho ít tiền.

Hoàn toàn khác với Cố Hân Lan.

Ta ở trong viện của Đại tiểu thư hai tháng, túi tiền lần đầu tiên đầy lên, mua thuốc cho mẹ đều mua được loại thuốc tốt.

Cố Hân Lan mấy lần đến tìm ta dò la chuyện trong phòng Đại tiểu thư, đều bị ta qua loa cho xong chuyện.

Hôm nay ta đang cất bức tranh trong phòng Đại tiểu thư, ta không biết thưởng hoa, chỉ cảm thấy hoa mai trên bức tranh này rất đẹp, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói.

“Đang nhìn gì vậy?”

Ta mải xem chữ, theo bản năng nói:

“Xem bức tranh này rất đẹp.”

Ta đột nhiên bừng tỉnh, quay người lại thấy Đại thiếu gia đang mỉm cười đứng sau lưng ta nhìn ta.

Ta sợ hết hồn, vội vàng hành lễ nói:

“Thiếu gia thứ tội, nô tỳ nhất thời xem tranh đến mê mẩn, không phải cố ý!”

Đại thiếu gia cũng không tức giận, chỉ chỉ vào bức tranh nói:

“Ngươi nhận ra chữ trên đó?”

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Ta lắc đầu, thành thật nói: “Nô tỳ không biết chữ.”

“Vậy ngươi nói tranh đẹp, cảm thấy đẹp ở chỗ nào?”

Ta thầm than khổ sở, sao lại lơ đễnh đúng lúc này bị bắt gặp chứ!

Ta nghĩ tới nghĩ lui nói: “Nô tỳ không hiểu thưởng hoa, chỉ cảm thấy hoa mai này không giống những loài hoa khác cứng nhắc, bay lượn trong tuyết có một vẻ tự do phóng khoáng.”

Đại thiếu gia cười.

Hắn chỉ vào mấy chữ cuối cùng trên bức tranh nói:

“Hôm nay ta dạy ngươi nhận mấy chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Xương Bình.”

Ta gật đầu, đọc theo:

“Cố Xương Bình.”

Ngay sau đó ta mới phản ứng lại, Xương Bình là tên của Đại thiếu gia, vậy bức tranh này, chẳng phải là do Đại thiếu gia vẽ sao?!

Ta trước mặt người ta cứ nịnh nọt, trách không được hắn cứ cười!

Ta đỏ mặt, cúi đầu không dám đọc nữa.

Đại thiếu gia nhìn ta, đột nhiên dùng quạt nâng cằm ta lên:

“Trước đây chưa từng gặp ngươi, ngươi là người mới đến?”

“Nô tỳ trước đây ở trong viện của Tam tiểu thư.”

“Thảo nào, ngươi cũng thú vị đấy, chi bằng sau này đi theo ta đi.”

Ta giật mình, ngẩng phắt đầu lên!

Đại thiếu gia bổ sung:

“Ta nâng ngươi làm thiếp, sau này sẽ không cần làm những việc hầu hạ người khác nữa.”

Tâm trạng ta hơi phức tạp.

Kiếp trước Đại thiếu gia cũng từng gặp ta một lần khi ta đưa đồ, lúc đó hắn cũng nói muốn nạp ta làm thiếp.

Ta vui mừng khôn xiết.

Những hạ nhân như chúng ta, cả đời phấn đấu chẳng phải là vì muốn leo lên cao sao?

Thiếp tuy nói khó nghe một chút cũng không phải chủ tử chân chính, nhưng dù sao cũng coi như là chủ tử rồi.

Không chỉ tiền tiêu vặt hàng tháng có hai lượng bạc, còn có người hầu hạ, đối với những nha hoàn như chúng ta, là chuyện cầu còn không được.

Lúc đó ta hớn hở nói chuyện này cho Cố Hân Lan nghe, tưởng rằng nàng ta cũng sẽ vui mừng thay ta.

Ai ngờ nàng ta nghe xong lại rất không vui, cứ nói với ta thiếp là hèn hạ, muốn ta sau này tìm một người một đời một kiếp một đôi người yêu thương ta.

Nàng ta nói: “Chẳng lẽ ngươi có thể chịu đựng việc chia sẻ phu quân với những người phụ nữ khác sao? Hòe Hạ, sau này ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, chuẩn bị cho ngươi một phần của hồi môn thật hậu hĩnh, để ngươi đường đường chính chính làm chính thất!”

Ta kỳ thật không để tâm việc chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.

Người phụ nữ nào mà không như vậy chứ?

Nhưng Cố Hân Lan nói kiên quyết như vậy, sống c.h.ế.t cũng không chịu để ta đi làm thiếp cho Đại thiếu gia, chuyện này cũng chỉ đành thôi.

Sau đó ta vẫn luôn chờ nàng ta tìm cho ta một mối hôn sự tốt, thực hiện lời hứa một đời một kiếp một đôi trong miệng nàng ta.

Nhưng mãi cho đến khi ta bị đuổi ra khỏi phủ, Cố Hân Lan cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Con đường duy nhất để ta đổi đời đã bị nàng ta cắt đứt hoàn toàn.

Ta cố gắng kìm nén niềm vui mừng trong lòng, cúi đầu nói:

“Nô tỳ không dám tự ý quyết định, đều nghe theo Đại tiểu thư và thiếu gia.”

Cố Xương Bình nhếch khóe môi: “Yên tâm, chuyện của Đại muội ta sẽ nói với muội ấy, muội ấy nhất định sẽ không ngăn cản.”